TIẾNG RỀN CỦA NÚI - Trang 148

Kikuco đứng nghe Singo nói, tay cô cầm chiếc áo vét cho ông.

- Có thể là vì trận bão năm ngoái làm gãy hết hướng dương của họ đấy

ạ! - Cô giải thích.

- Chắc vậy. Mà Kikuco này, hình như dạo này con cao lên thì phải?

- Vâng ạ. Từ hồi con về đây, chiều cao của con vẫn tiếp tục tăng lên

chút ít, song gần đây nó bỗng tăng vọt lên. Anh Suychi con rất lấy làm ngạc
nhiên đấy ạ.

- Khi... - Singo định nói gì đó nhưng bỗng ngưng bặt.

Kikuco đỏ mặt lên và đi vòng ra sau lưng ông để giúp ông mặc áo vét -

Ta vẫn tưởng đó là tại chiếc kimono kia? - Singo nói tiếp. - Con đi lấy
chồng rồi mà vẫn còn tiếp tục lớn, điều đó thật là kỳ diệu?

- Có nghĩa là hồi đó con còn nhỏ quá. Chậm phát triển. - Kikuco đáp lại.

- Đâu phải thế... Điều này quả thực là kỳ diệu đấy.

Singo cảm thấy một cái gì đó thật tươi mát và tốt đẹp ở trong sự phát

triển khó giải thích của con dâu mình. Không có lẽ cô đã cao lên đáng kể
đến mức Suychi nhận ra được trong những lúc ôm cô trong tay?

Singo ra khỏi nhà với cái ý nghĩ rằng đứa trẻ bị bỏ đi đã tiếp tục tự lớn

lên trong cơ thể của Kikuco.

Con bé Satoco đang ngồi chồm hổm bên đường xem lũ trẻ hàng xóm

chơi. Chúng dùng vỏ sò để làm đĩa đựng các món ăn chế bằng cánh hoa cúc
trắng thái nhỏ.

"A, phải, đó là giống cúc Margrit", Singo sực nhớ ra tên của loài hoa

trắng được trồng ở sân các nhà lân cận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.