TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 102

Bryant đưa nó cho cô và chậm rãi đi quanh xe. “Đây có phải mô hình mà

Marlon Brando lái trong The Wild One không?”

Kim nhảy lên ngồi vào bàn làm việc. Cô lắc đầu. “1950.”
“Cô có từng lái chiếc xe này chưa?”
Cô gật đầu. Triumph là liệu pháp chữa bệnh của cô. Ninja là một cuộc

chạy đua, một thách thức. Lái nó thỏa mãn một nhu cầu ẩn sâu bên trong
cô, nhưng Thunderbird là một vẻ đẹp. Chỉ cần được ở cạnh nó cũng có thể
đưa cô về lại ba năm duy nhất trong đời mà cô cảm thấy bất cứ điều gì cũng
thoả mãn. Một thời gian thư giãn hoàn toàn.

Tiếng chuông điện thoại khiến cô giật mình. Cô nhảy ra khỏi bàn làm

việc và lấy điện thoại di động trong nhà bếp.

Cô nhìn thấy số gọi đến. “Mẹ kiếp, không,” cô thì thầm. Cô lao qua nhà,

băng ra đường. Đi cách nhà cô hai căn, cô mới nhấn nút trả lời. Nhà của cô
sẽ không bị vấy bẩn.

“Kim Stone nghe.”
“Ừm… cô Stone, tôi gọi thông báo về một rắc rối liên quan tới mẹ cô.

Bà ấy…”

“Cô là?”
“Ồ, tôi xin lỗi đã sơ suất. Tôi là Laura Wilson, người giám sát đêm tại

Cơ sở Chăm sóc Grantley. Tôi sợ bà ấy có chuyện.”

Kim lắc đầu, bối rối. “Sao cô lại gọi cho tôi?”
Một khoảng im lặng. “Ừm… vì tên cô được ghi là số liên lạc khẩn cấp

của bà ấy.”

“Trong hồ sơ là như thế à?”
“Vâng.”
“Bà ấy chết rồi à?”
“Trời, không. Bà ấy đã…”
“Vậy cô nên đọc kĩ hồ sơ, cô Wilson. Bởi vì nếu đọc kĩ cô sẽ biết là chỉ

có một trường hợp tôi yêu cầu được thông báo và cô đã xác nhận không
phải trường hợp đó rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.