TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 119

là một cái máy quá khổ kì cục có một bình truyền nước chảy nhỏ giọt ở một
góc.

Quấn quanh tay trái của ghế là bộ phận phản ứng khẩn cấp với một nút

màu đỏ gọi trực tiếp đến dịch vụ xe cứu thương, thường được sử dụng cho
những người tàn tật nặng. Kim nhận ra điều này sẽ chẳng mấy tác dụng với
cô bé, nhưng đã được đặt cách tay trái cô bé chỉ chưa đầy ba cen-ti-mét.

Bộ pyjama bằng vải fla-nen điểm hình Betty Boop không giấu được phần

teo tóp của cơ thể bên dưới.

“Con gái tôi, Lucy,” William Payne nói khi đứng bên cạnh cô bé. Anh ta

cúi xuống và nhẹ nhàng vén vài sợi tóc loà xoà về sau tai của cô bé.

“Xin mời ngồi,” anh ta nói, dẫn họ đến cái bàn nhỏ. Tiếng nhạc của

Jeremy Kyle lặng lẽ vang lên trong nền khung cảnh.

“Tôi có thể mời hai người một tách cà phê không?”
Cả hai đều gật đầu và William Payne vào trong bếp. Căn bếp không khác

gì một chiếc hộp tách biệt với phòng khách.

Anh ta đặt ba đế lót kim loại lên bàn trước khi bê ra ba cái cốc Trung

Quốc. Mùi rất ngon và Kim nhấp một ngụm ngay lập tức.

“Colombia Gold à?” cô hỏi.
Người đàn ông mỉm cười. “Đó là thói xấu duy nhất của tôi, Thanh tra ạ.

Tôi không uống rượu hay hút thuốc. Tôi không có một chiếc xe đua hay
điên cuồng theo đuổi phụ nữ. Tôi chỉ muốn một tách cà phê.”

Kim gật đầu uống thêm một ngụm nữa. Bryant uống cái vèo như thể nó

là Tesco Value Instant.

“Anh Payne, chúng tôi có thể hỏi…”
Bryant dừng lại khi Kim huých nhẹ vào chân anh phía bên dưới bàn. Cô

sẽ đảm nhiệm phần này.

“Chúng tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra với Lucy không?”
Anh ta mỉm cười. “Tất nhiên, tôi luôn sẵn lòng nói về cô gái nhỏ của tôi.

Lucy 15 tuổi và sinh ra đã bị bệnh teo cơ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.