TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 174

nhiều hơn bất kì ai. Làm cho họ một miếng bánh mì sandwich nếu họ lỡ
bữa, kiểu đấy. Phải vờ vui vẻ.”

“Vờ vui vẻ khi làm gì?” Kim hỏi.
“Dĩ nhiên là khi ở Crestwood rồi. Thấy không. Mọi người đều ở đó vì lí

do riêng của họ. Đó là một bước đệm tốt để đến bất cứ nơi nào người ta
muốn. Ngoại trừ Mary. Người lương thiện là cô ấy đấy.”

Trong một thoáng Kim quay đi, nghĩ về trách nhiệm chăm sóc trẻ em của

nhóm những người mà nhìn một cách tích cực thì đã không hề cung cấp
một sự ấm áp, sự hướng dẫn hay chăm sóc thực sự nào - và nhìn một cách
tiêu cực thì đã làm nhiều chuyện hơn cả thế.

“Ông có biết William Payne không?” Bryant hỏi.
Arthur cười hô hố. “Ôi, ý cậu là Tấm Gương Kiểu Mẫu ấy à?” Ông ta

hỏi và sau đó tự cười. Đó không phải là một âm thanh dễ chịu.

Kim quay lại và chăm chú nhìn kĩ người đàn ông trước mặt cô. Ảnh

hưởng của cồn đã khiến ông ta cởi mở hơn. Sự tập trung của ông ta đã hơi
giảm đi khi ông ta nhấp thêm một ngụm nữa, uống hết panh bia của mình.

Kim đứng dậy và đi đến quầy bar. “Ông ta uống bao nhiêu rồi?” Cô hỏi

Maureen.

“Một whisky lớn và đang uống panh bia thứ tư.”
“Bình thường vẫn thế à?”
Maureen gật đầu khi cô đổ đầy quả hạch tẩm muối vào một cái bát để

mọi người cùng thưởng thức. Dù có một khẩu AK47 chĩa vào đầu, Kim
cũng sẽ không ăn lấy một hạt.

Maureen quay lại và ném cái túi rỗng vào thùng rác. “Một khi uống hết

panh đó, ông ta sẽ gọi thêm một panh nữa, tôi sẽ từ chối. Ông ta sẽ gọi tôi
bằng một cái tên xúc phạm và sau đó sẽ lảo đảo về nhà đi ngủ rồi tối hôm
sau lại quay lại đây.”

“Ngày nào cũng như vậy?”
Maureen gật đầu.
“Chúa ơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.