TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 177

37

Vài giây sau, Kim đã ở bên cạnh Arthur Connop.

“Tránh ra”, cô hét lên.
Ba người bước sang bên, Bryant đứng giữa họ và người nằm trên mặt

đất.

Trước khi quay nhìn nạn nhân, Kim gật đầu với một thanh niên trẻ bên

kia đường đang giơ một chiếc điện thoại di động về phía họ.

Bryant chạy nhanh qua và không có sự bảo vệ của anh, đám đông lại bắt

đầu xúm lại.

“Mọi người, lùi lại ngay,” cô hét lên khi xem xét vết thương.
Chân trái của Connop đang đặt giữa rãnh nước ở một góc không tự

nhiên. Kim cúi xuống và đặt hai ngón tay lên cổ ông ta - nó cho cô biết
chính xác những gì cô đã nghi ngờ. Ông ta đã chết.

Một phụ nữ trẻ đi cùng một cái xe đẩy đã gọi xe cứu thương.
Bryant trở lại và nhìn cô. “Thưa sếp, sếp muốn tôi…”
“Lấy thông tin chi tiết,” cô nói. Cô không muốn bắt đội mình làm những

việc chính mình cũng không đủ trình độ để làm. Mà đấy là cô còn được
huấn luyện đàng hoàng rồi. Khỉ thật.

Cô quỳ trên mặt đất khi Bryant quay sang các nhân chứng và cố gắng

dồn họ ra khỏi hiện trường.

Cô thận trọng lật ông ta nằm ngửa lên. Sỏi trên đường hằn in những vệt

lấm tấm trên mặt ông ta. Mắt ông ta mở trừng trừng, hướng thẳng lên trời,
dù không còn nhìn thấy gì.

Cô nghe thấy tiếng thở hổn hển của một trong những người chứng kiến

nhưng cô không có thời gian để lo lắng về sự nhạy cảm của người xem.
Bản chất của con người là cứ nhìn những thứ sau đó sẽ khiến họ gặp ác
mộng, nhưng ưu tiên của cô là Arthur Connop.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.