TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 345

gái của Mary Andrews. Cô bé đã từng đi cùng bà ngoại đến chơi với Lucy.
Anh thực sự đã rất buồn khi Mary qua đời. Bà đã là một người bạn tuyệt
vời trong suốt những năm anh làm ở Crestwood. Lễ tang của bà mới được
tổ chức vài ngày trước và dù không thể tham dự, anh vẫn theo dõi từ cửa sổ
phòng ngủ của mình.

Lucy đã nhận ra Paula ngay lập tức và đã rất vui mừng khi bạn đến thăm.

Trong vài phút, chúng đã hình thành phương pháp trò chuyện của riêng
mình và từ lúc đó William bị ra rìa. Anh chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế.

Đặc biệt, Paula không thể hiện phản ứng gì trước sự thay đổi thể chất của

người bạn cũ.

Anh đã nấp trong bếp vài lần, lo lắng cho sức khỏe của con gái mình.

Anh sẽ không bao giờ ngăn ai đến thăm con gái mình nhưng anh không thể
khiến họ trở lại. Nhưng anh cũng chấp nhận không thể bảo vệ cô bé khỏi tất
cả thất vọng cuộc sống mang lại.

Bằng cách nào đó, hai cô gái đã tìm ra cách để chơi cờ. Anh đã nghe

tiếng Paula kêu lên, “Lucy Payne, cậu chẳng thay đổi tí nào. Lúc nào cũng
ăn gian.”

William đã nghe thấy tiếng lích rích của Lucy mà anh biết đó là tiếng

cười và trái tim anh hẫng mất một nhịp.

Anh cũng đã ra ngoài khoảng nửa tiếng, nhổ ít cỏ giữa những thanh gỗ

hàng rào, yên tâm nghĩ rằng con gái đang rất ổn. Chỉ vài phút đắm mình
trong không khí lạnh của buổi sáng đã mang lại sức lực cho anh suốt phần
còn lại của ngày.

Hai giờ sau, Paula đã xin phép anh để sau này lại được tới thăm.
Anh đã nhiệt thành chào đón.
Anh mang cháo tới phòng khách và ngồi trên ghế. Nước da của Lucy

hồng hào và tươi tắn, ánh mắt tỉnh táo và tập trung. Hôm nay là một ngày
tốt lành. Chuyến thăm của Paula tốt cho cả hai cha con họ.

“Con có bao giờ chán cháo không?”
Một cái chớp mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.