Bốn phía im lặng.
Ánh mắt Đỗ Phi Phi nhìn chằm chằm hai cái đầu ở trên nóc nhà đối
diện, lỗ tai dựng thẳng lên nghe động tĩnh ở trong phòng.
Lại một lát sau, hô hấp của Diệp Thần lại bình ổn trở lại.
Đỗ Phi Phi nhẹ nhàng thở ra.
Hai tên trộm lại nhảy xuống. Động tác lần này của bọn họ càng thêm
nhẹ nhàng, phạm vi cũng nhỏ hơn, dường như đi mỗi một bước, lại phải cúi
người lắng nghe một hồi.
Tay phải của Đỗ Phi Phi chậm rãi nắm lấy chuôi đao, trong lòng yên
lặng tính toán khoảng cách hai bên.
Một tên trong đó nhanh nhẹn bước lên trước một bước, rơi vào phạm
vi công kích tốt nhất của nàng.
Đang trong thời khắc vung đao lên!
Khụ khụ……
Tiếng ho khan lại vang lên.
Hai tên kẻ trộm dường như không chút do dự nhảy trở về. Có điều lần
này bọn họ không đợi thời cơ nữa, mà trực tiếp bỏ chạy.
Đỗ Phi Phi bóp cổ tay, nhịn không được thấp giọng nói: “Đáng chết.”
“Cái gì đáng chết?”
“Chưa từng thấy kẻ nào ngủ mà lại thích ho khan như vậy, bằng không
hai tên trộm kia đã sớm trở thành vật trong túi, thức ăn trên bàn của ta.”