Đỗ Phi Phi cảm thán nói: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh
chết ta cũng không tin Đường phu nhân lại dùng tay bắt chuột.”
Đường phu nhân lại cười nói: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta
cũng không tin Đỗ cô nương lại từ dưới gầm giường của Hồ Lô chui ra.”
Đỗ Phi Phi thầm than một tiếng, “Đến rồi.” Trong đầu không ngừng
xuất hiện đủ loại lý do vì sao nàng lại có mặt trong phòng Đường Hồ Lô,
“Thật ra ta ở dưới giường của Đường công tử là vì……”
Bước chân của Đường phu nhân đột nhiên dừng lại, nâng lên một
bông hoa đỗ quyên nở rộ bên đường, mỉm cười nói: “Bởi vì cái chết của Cổ
Quỳnh?”
Đỗ Phi Phi giật mình nói: “Sao phu nhân biết?” Rõ ràng là nàng đang
điều tra ngầm.
Đường phu nhân cười nhẹ nói: “Chuyện Diệp đại hiệp muốn cứu Sở
Việt, chỉ sợ toàn bộ Trung Tâm thành đã không còn người nào không biết,
không còn người nào không hiểu.”
Đỗ Phi Phi dò xét hỏi: “Phu nhân cho rằng, có thể cứu thành công hay
không?”
Ngón tay Đường phu nhân vuốt ve nụ hoa, cười đến hàm xúc, “Dựa
vào võ công của Kiếm Thần, nếu hắn muốn cứu người, toàn bộ Đường
Môn, có ai dám ngăn cản?”
……
Không khí đột nhiên trở nên bế tắc.
Đỗ Phi Phi cố gắng để da mặt mình không chảy dài xuống, liều mạng
nở nụ cười: “Ha ha, Diệp đại hiệp đâu phải hạng người ngang ngược không