Diệp Thần nhíu mi nói: “Vấn đề cuối cùng có thể đổi thành một yêu
cầu hay không?”
“…… Nói.”
“Nếu lần sau ngươi cần bôi thuốc, nhất định phải tìm ta.”
“Không được.”
Khuôn mặt Diệp Thần vẫn duy trì vẻ kiên nhẫn và thân mật, “Nguyên
nhân?”
“Ngươi sẽ rời đi.”
“Được rồi, ta đổi điều kiện.” Hắn dừng một chút nói, “Vĩnh viễn
không thể để Đỗ Phi Phi giúp ngươi bôi thuốc.”
……
Đường Hồ Lô chậm rãi nói: “Ngươi không hỏi ta hung thủ là ai?” Vấn
đề thứ ba, vốn hắn có thể hỏi nhiều hơn.
Diệp Thần đem Hoàng Tuyền phấn đặt lên bàn, đi đến cạnh cửa, “Loại
chuyện phá án này, vẫn là tự thân vận động mới tốt. Đi đường tắt, sẽ mất
lạc thú.”
“Lạc thú?”
“Lạc thú nhìn hung thủ trong bóng đêm bởi vì sợ hãi và bối rối mà run
rẩy.” Diệp Thần dừng một chút, quay đầu nói, “Đương nhiên, một nam
nhân thân cao bảy thước nhưng bị đánh đập thê thảm cũng không dám phản
kháng…… tuyệt đối không cảm nhận được loại lạc thú này.”(Miệng anh ác
quá:3)
“……”