Thắng tất nhiên là tốt, nếu thua, như vậy cũng chỉ có thể thở dài cho
rằng Diệp Thần không có mắt nhìn, nàng đã toàn tâm sẽ không hối hận.
Cân nhắc một chút, Diệp Thần đã đổi sang bàn tay khác, lúc này nàng
mới kinh ngạc nhận ra đã lãng phí không ít thời gian.
“Diệp đại hiệp.” Nàng điềm đạm đáng yêu cúi đầu, “Thật ra lần này ta
đến, là muốn làm chuyện gì đó, bù lại sai lầm lúc trước.”
Diệp Thần nhíu mi nói: “Độc của đệ đệ ngươi đã được giải chưa?”
Trong con ngươi của Hoắc Bình Bình lóe lên một tia đắc ý, nhưng vẫn
không có biểu hiện gì nói: “Thanh Vân thượng nhân chỉ đưa nửa cây Kim
Cận Thảo cho ta, mưu tính tiếp tục kìm kẹp ta. May màgia phụ từng đọc
trong sách cổ có nói đến loại cỏ này, đặc biệt mời người đi thu mua ở khắp
nơi, quả nhiên có thể mua được từ một thương nhân buôn thuốc. Hiện nay
toàn bộ Hoắc gia đã thề, không đội trời chung với Nga Mi.”
Diệp Thần nói: “Xem ra thế cục của Nam Dương vương đã suy yếu
rồi.”
Sắc mặt Hoắc Bình Bình ửng đỏ, cười gượng nói: “Lời ấy của Diệp
đại hiệp giải thích thế nào? Bình Bình không hiểu.”
“Từ trước đến nay Hoắc Đình Sơn của Thái Nguyên có giao tình rất
tốt với quan lại trong triều, trong đó có cả thân tín của Nam Dương vương.
Nếu không phải biết xu thế của Nam Dương vương đã suy tàn, lấy sự cáo
già của Hoắc Đình Sơn, cho dù một người con traibỏ mạng, hắn cũng tuyệt
đối không dám tuyệtgiao.”
Tuy rằng lời nói của Diệp Thần cay nghiệt, nhưng Hoắc Bình Bình lại
không thể phản bác được nửa câu. Lần trước ra tay hãm hại Đỗ Phi Phi và
Diệp Thần, một nửa là vì sốt ruột cứu đệ đệ, một nửa khác thật sự là bởi vì