Ánh mắt Diệp Thần rời khỏi cuốn sách trên tay, nhìn kiếm trong tay
hắn, “Ngươi luyện kiếm sao?”
Toàn Hùng ngạo nghễ nói: “Không sai. Phái Thiên Sơn của chúng ta
lấy kiếm xưng bá trên giang hồ.” Thiên hạ đệ nhất cao thủ tuy rằng trải qua
biến cố từ Kiếm thần đến Kiếm Ma, nhưng địa vị của kiếm không những
không giảm mà ngược lại còn tăng, hưng thịnh hơn cả thời đại Thanh Vân
thượng nhân hãnh diện vì đao.
Đỗ Phi Phi sợ bọn họ nói ra cái gì kích thích Diệp Thần, dẫn đến
những chuyện không thể ngăn cản, vội vàng nói: “Ta dùng đao.”
Huynh đệ họ Toàn hơi ngạc nhiên.
Đỗ Phi Phi có thai, trang điểm cũng như phụ nhân bình thường. Thêm
nữa mặt nàng trong lúc mang thai so với khi đi theo làm bảo tiêu cho Diệp
Thần càng thêm tròn, nhìn qua giống như cái bánh bao béo mềm, đâu có
chút tư thái lạnh lùng hiên ngang của nữ hiệp giang hồ.
Trong đầu Toàn Ưng có một suy nghĩ mơ hồ, nhưng tạm thời không
thể nghĩ ra là cái gì, ôm quyền nói: “Không biết nữ hiệp xưng hô như thế
nào?”
Diệp Thần nói: “Diệp phu nhân.”
…
Diệp?
Sương mù trong đầu Toàn Ưng đột nhiên tan đi, suýt chút nữa thất
thanh gọi ra.
Có điều hơn trăm tên cướp đường không có cho hắn cơ hội này.