TIỂU LONG NỮ - Trang 82

Đức mặc quân phục cùng một sĩ quan ngồi trước bàn hỏi cung Lương.
Lương ký vào biên bản nhận tội như một cái máy, vô hồn, vô cảm.
Đức đứng lên:
- Anh đã thấy rõ hết tội lỗi của anh chưa?
Lương gật đầu:
- Vâng, tôi biết.
Đức hỏi:
- Biết thế nào?
Lương im một lúc, ìí nhí hỏi lại:
- Tham nhũng ư?
Đức không trả lời, nhìn xoáy vào mắt Lương.
Lương bỗng cười nhạt, miệng méo xệch đi:
- Không… Không phải tham nhũng. Không thể bắt tôi về tội tham
nhũng, cho dù tôi có tiền, có đến vài cái nhà đi nữa. Tham nhũng không
phải là tội, dù nó sờ sờ ra đấy Nếu bắt tội tôi thì phải bắt tất cả quan chức
của đất nước này.
Đức nghiêm khắc:
- Anh Lương! Anh đang quá trớn. Anh đã ký vào biên bản nhận tội.
Anh không nhận tội, chúng tôi không còn cách nào để xử tội anh. Luật
pháp là như vậy. Anh biết đấy.
Lương cúi mặt. Đức bỗng thấy căm ghét Lương như ghét một con chuột
cống bẩn thỉu. Cho đến phút này mà hắn vẫn còn ngoan cố, vẫn còn lấp
liếm về các tội lỗi của mình.
- Đạo đức ư? Không thể kết tội đạo đức vì chẳng có ai quy định thế nào
về đạo đức.
- Anh im đi - Đức gằn giọng nói - Chúng ta kết thúc ở đây. Anh sẽ còn
phải trả lời trước tòa nhiều câu hỏi nữa…
Đức và người sĩ quan công an đứng dậy.
- Vụ án đã kết thúc - Đức nghĩ - Và xã hội đã loại được một phần tử
nguy hiểm, một tên tội phạm. Hắn còn sẽ phải đối diện với tòa án lương
tâm của hắn trong suốt thời gian còn lại của cuộc đời.
Đức cảm thấy tiếc cho Lương. Vợ đẹp, con khôn, tiền của, danh vọng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.