Tiếu Lang không có hảo ý hỏi “Ông không hẹn hò với người ta sao?”
Vương Mân nghe vậy, chiếc đũa gắp mì cũng có chút khựng lại, rồi mới
nói “Nhỏ bận lắm.”
“…” Không phải là bị người ta đá đi? Tiếu Lang nghĩ nghĩ, nói toẹt ra
“Ông không sợ nhỏ đá ông hả?”
Vương Mân “Nhỏ sẽ không làm như vậy.”
Tiếu Lang “…”
Thao, tên hỗn đản này… ở đâu ra mà tự tin quá vậy! Thật sự là rất muốn
đập vào mặt hắn a!!!
Thế là, hảo cảm mà Tiếu Lang vừa mới kiến dựng lên đối với Vương
Mân, bởi vì mấy chữ như vậy của đối phương, bùm một cái bể tan tành…
☆ ☆ ☆
Sau khi ăn xong, Vương Mân cùng Tiếu Lang trở về ký túc xá.
Giống như mỗi lần có Vương Mân ở bên cạnh, tốc độ làm bài tập của
Tiếu Lang có thể tăng lên gấp hai ba lần. Chỉ trong ba giờ tập trung cao độ
giải quyết bài tập, đã muốn nhanh chóng giải quyết hơn một nửa.
Mười giờ hơn, Tiếu Lang liền cảm thấy mệt mỏi, Vương Mân ở bên
cạnh xem cậu làm bài, nhìn thấy Tiếu Lang ngáp, liền hỏi “Mệt sao?”
Tiếu Lang “Ừ…”
Vương Mân “Vậy đi ngủ trước đi, mai dậy sớm một chút mới làm tiếp
vậy.”