TIỂU THƯ, ĂN XONG XIN THANH TOÁN - Trang 67

bày ra.” Nói xong bàn tay từ sau lưng ngắt ngực cô một cái: “Nhưng chỉ để
một mình anh nhìn thấy.”

Anh thấy Chu Dĩ Mạt mở cửa bỏ chạy, suýt chút nữa không nhịn được

bật cười ha ha.

Chu muội thất Thẩm Mặc tới, vui vẻ cọ cọ người anh, cười híp mắt

hỏi: “Ba, đuổi kịp mẹ sao?”

“Cũng nhanh thôi, con gái, sau này sẽ công khai gọi ba là ba, được

không?”

“Được, đương nhiên được.”

Chu muội cười hắc hắc, trong lòng thầm nghĩ: “Sau này tên con không

còn là Chu muội, con tên là Thẩm muội, Chu muội thật khó nghe.”

Thẩm Mặc cùng Chu muội chơi đùa cả ngày, buổi tối liền dỗ Chu

muội ngủ. Thẩm Mặc nhìn đồng hồ bây giờ đã là mười giờ mà Chu Dĩ Mạt
chưa về không khỏi có chút lo lắng vừa định gọi điện thoại cho cô liền
nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa. Anh vừa mở cửa liền bắt được bóng
dáng ngã vào ngực anh, Thẩm Mặc ôm lấy cô, đóng chặt cửa lại.

“Chậc chậc… Sao lại uống tới như vậy?” Thẩm Mặc nhíu mày, đỡ

Chu Dĩ Mạt ngồi xuống sô pha, Chu Dĩ Mạt ngồi cũng không xong ngã về
phía sau nằm dài trên ghế sô pha. Thẩm Mặc rót cho cô ly nước, mặt không
vui hỏi: “Sao lại uống như tới vậy hả?”

“Anh là ai? Sao lại ở trong nhà tôi? Ha ha…” Chu Dĩ Mạt ngây dại

cười hì hì, thật là đáng yêu. Thẩm Mặc đoán cô bây giờ cũng không biết
mình là ai.

Thẩm Mặc lườm cô một cái vốn muốn khiển trách cô nhưng thấy dáng

vẻ thật thà đáng yêu của cô không nhịn được vỗ vỗ mặt cô: “Mạt Mạt, em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.