TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 120

Dunford di chuyển rất nhanh và lặng lẽ đến mức cô thậm chí không nhận

ra anh đã rời khỏi chỗ ngồi, cho tới khi tay anh chạm vào và xoay người cô
đối diện với anh. “Tôi tin rằng tối qua mình đã nói với cô, không được gọi
bản thân là quái vật.”

“Nhưng tôi đúng là thế!” Henry thấy xấu hổ với giọng nói của mình,

những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô cố gắng vùng ra khỏi tay anh. Nếu
cô hành động một cách yếu đuối ngu ngốc, anh có thể để cô làm điều đó
một mình được không?

Nhưng Dunford giữ rất chặt. “Cô không thấy sao, Henry?” anh đau đớn

nói. “Đó là lý do tại sao tôi phải đưa cô tới London. Để chứng minh cho cô
thấy cô không phải quái vật, cô là một phụ nữ đáng yêu và đáng mơ ước,
bất cứ người đàn ông nào có được cô đều phải thấy tự hào.”

Henry nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, gần như không hiểu nổi

những điều anh nói. “Và mỗi người phụ nữ,” anh nhẹ nhàng nói tiếp, “sẽ
thấy tự hào khi gọi cô là bạn.”

“Tôi không thể làm được,” cô thì thầm.

“Tất nhiên cô làm được. Nếu cô thực sự muốn làm.” Anh bật cười. “Đôi

khi, tôi nghĩ cô có thể làm được mọi điều, Henry ạ.”

Cô lắc đầu. “Không,” cô nói khẽ.
Dunford buông tay cô ra và bước tới bên cạnh cửa sổ. Anh cũng ngạc

nhiên bởi sự quan tâm sâu sắc của mình dành cho cô, ngạc nhiên khi anh
muốn thay đổi sự tự tin của cô đến thế.

“Tôi khó mà tin được cô đang nói, Henry. Đây có phải là cô gái đã điều

hành vùng đất này rất tốt mà tôi từng thấy không? Có phải cô gái đã khoe
với tôi rằng có thể cưỡi được bất kỳ con ngựa nào ở Cornwall? Cô gái đã
lấy đi cả chục năm tuổi thọ của tôi khi thò tay vào tổ ong? Và sau cùng,
thật khó hình dung rằng London lại là thử thách lớn tới vậy với cô.”

“Nó khác nhau,” cô nói, giọng gần như thì thầm.
Không hẳn vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.