TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 123

“Tôi nghĩ... tôi nghĩ có lẽ ngài có thể nói cho tôi biết tại sao ngài muốn

tôi đến London.”

“Như vậy cô có thể đưa ra lý do hợp lý cho việc không đi?” anh đoán.

“Đại ý thế,” cô thừa nhận với nụ cười táo bạo không che giấu.
Sự thành thực và ánh mắt lấp lánh của cô đã hạ gục anh. Dunford nở nụ

cười quyến rũ với cô, và hài lòng nhìn thấy chút phản ứng ở môi cô. “Mời
ngồi!” anh nói, lại chỉ vào ghế lần nữa. Cô ngồi xuống, và anh ngồi theo.
“Nói cho tôi, cô muốn biết điều gì,” anh nói.

“Vâng, bắt đầu với, tôi nghĩ...” Henry ngừng lại, vẻ mặt cô trở nên vô

cùng kinh ngạc. “Đừng nhìn tôi kiểu đó.”

“Kiểu nào cơ?”
“Giống như... giống như...” Ông chủ yêu quý chẳng nhẽ cô phải nói

giống như ngài sẽ ăn tươi nuốt sống tôi? “Thôi, bỏ qua đi.”

Anh lại cười, lấy tay che miệng ho. “Vậy tiếp đi.”

“Vâng.” Cô nhìn vào khuôn mặt anh, rồi quyết định rằng đúng là sai lầm

khi anh quá đẹp trai đến vậy, mắt anh đang lấp lánh và...

“Cô đang nói gì nhỉ?” anh hỏi.
Henry chớp mắt để quay lại thực tế. “Phải. Tôi đang nói, ừm, tôi đang

nói tôi muốn biết chính xác thì ngài hy vọng gì khi đưa tôi tới London.”

“Tôi hiểu.”
Dunford không nói thêm gì nữa, một cách để kích thích cô buộc phải đáp

lại. “Rồi thế nào?”

Rõ ràng Dunford đang sử dụng sự trì hoãn để ngăn cô phản ứng. “Tôi

cho rằng mình hy vọng thực hiện được nhiều điều,” anh đáp. “Trước tiên,
tôi muốn mang đến chút niềm vui cho cô.”

“Tôi có thể có...”
“Không, làm ơn,” anh giơ một tay lên. “Để tôi nói nốt đã sau đấy đến

lượt cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.