TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 134

“Nhưng thế thì không ai nhìn thấy tóc của tôi nữa,” cô trêu chọc. “Mọi

sắp đặt sẽ chả để làm gì nữa.”

Anh cười như trẻ con. “Ờ, mọi sắp đặt à? Chắc cô phải mệt mỏi lắm rồi,

dùng hết năng lượng để mọc mái tóc nâu của cô.” Cô phẩy mũ vào anh.

Dunford cúi xuống tránh, miệng huýt sáo như anh vẫn hay làm vậy. Cuộc

hành trình sắp kết thúc tốt đẹp rồi. Henry, nếu không quên, ít nhất đã kiềm
chế sự giận dữ khi đến London.

Hơn nữa, cô rất biết ơn vì họ đã không đề cập đến nụ hôn của họ ở ngôi

nhà bỏ hoang đó. Trong thực tế, mọi dấu hiệu đều cho thấy cô đã hoàn toàn
quên nó.

Nhưng điều đó lại khiến anh phiền lòng.

Chết tiệt, nó làm anh bận tâm.
Nhưng nó không khiến anh phiền lòng bằng một nửa thực tế, rằng anh đã

rất thất vọng ngay từ đầu.

Chuyện này đã quá rắc rối rồi. Anh từ bỏ suy nghĩ về nó và giúp cô

xuống khỏi xe.

Họ bước vào quán trọ, một người hầu theo sau mang hành lý. Henry thấy

nhẹ người khi nhìn xung quanh có vẻ sạch sẽ. Cô không thể ngủ được trên
những tấm khăn trải giường đã dùng cho bao nhiêu người ở điền trang
Stannage trong nhiều năm, cô luôn biết chính xác lần giặt cuối cùng của
mỗi tấm trải. Điều đó khiến cô đã phải nỗ lực biết bao nhiêu để có thể, tồn
tại đến giờ này. London giống như một cuộc phiêu lưu. Nếu cô có thể vượt
qua nỗi sợ hãi đến tê liệt với các nguyên tắc của xã hội văn minh...

Người chủ nhà trọ, nhận ra những người khách sộp, nhanh chóng chạy

lại bên họ.

“Chúng tôi cần hai phòng,” Dunford nói nhanh. “Một cho tôi và một cho

em gái tôi.”

Khuôn mặt chủ quán tối lại. “Ôi trời ơi! Tôi đã hy vọng ông bà đã làm

đám cưới bởi tôi chỉ còn có đúng một phòng trống và...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.