TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 136

nghĩ sẽ đủ chỗ cho tất cả mọi người.”

Dunford cảm ơn và nhận nhiệm vụ đưa Henry về phòng của họ. Cô gái

tội nghiệp, mặt cô trắng bệch như tờ giấy. Đúng thế, cái mũ rộng đã che
gần hết khuôn mặt cô, nhưng không khó để đoán cô không hài lòng với
việc sắp xếp chỗ ngủ như vậy.

Và, đáng nguyền rủa, anh cũng thấy vậy. Anh không hài lòng với ý nghĩ

sẽ ngủ cùng phòng với cô cả đêm. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến cơ thể
đáng nguyền rủa của anh bị kích thích. Cả ngày hôm nay, anh đã muốn ôm
ghì lấy và hôn cô ngay trên xe không biết bao nhiêu lần. Cô gái bé nhỏ
phiền phức này sẽ không bao giờ biết anh đã cố gắng kiểm soát bản thân
đến mức nào.

Điều đó không thể hiện khi họ nói chuyện. Nó xảy ra khi họ rơi vào

những khoảng trống im lặng, và khi anh ngước lên, thấy Henry nhìn chằm
chằm qua cửa sổ với đôi mắt rực sáng. Rồi anh nhìn vào môi cô, đó luôn là
một sai lầm, cô đã có hành động như đang liếm môi, và điều tiếp theo mà
Dunford nhận biết được là anh đã phải nắm chặt lấy nệm ghế để không lao
vào cô.

Đôi môi đỏ hồng hấp dẫn ấy đang mím lại khi Henry chống tay lên hông

và nhìn quanh phòng. Dunford theo sau cô nhìn chằm chằm vào cái giường
lớn giữa phòng và từ bỏ hy vọng sẽ không phải ngủ cả đêm trên sàn cứng.
“Ai là Daniel thế?” anh cố đùa giỡn.

“Tôi e chính là ngài đấy, bởi ngài chưa từng nói cho tôi biết tên của ngài.

Không nói bất cứ điều gì về bản thân ấy.”

“Môi tôi bị khóa rồi,” anh nói, cúi đầu lịch sự, tất cả mọi hy vọng đặt vào

cô.

“Tên thật của ngài là gì?” Anh cười ranh mãnh. “Bí mật.”

“Làm ơn nói đi mà,” cô chế nhạo.
“Tôi nói thật đấy.” Dunford thực sự đã điều khiển được giọng điệu vô

cùng nghiêm túc, đến nỗi trong một thoáng cô đã tin anh. Anh lén di
chuyển đến bên Henry và áp tay mình lên che miệng cô. “Bí mật quốc gia,”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.