TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 138

“Đúng.”
“Tôi sẽ ngủ ở đây.”

“Cũng đúng nốt.”
Cô nhìn anh chằm chằm như thể anh đang không nói tiếng Anh vậy. “Cả

hai người chúng ta không thể ngủ ở đây.”

“Một cách khác là tôi có thể ngủ ở chuồng ngựa, nơi mà tôi đảm bảo với

cô là tôi chẳng muốn tẹo nào. Mặc dù...,” anh liếc nhìn cái ghế, “... ít nhất
tôi có thể nằm xuống. Tuy nhiên, ông chủ nhà trọ đã nói chuồng ngựa còn
kín chỗ hơn, và nói thật, sau kinh nghiệm với cái chuồng lợn của cô, mùi
đặc trưng của động vật đã ám ảnh tôi. Hoặc nói cách khác, ám trong mũi
tôi. Ý nghĩ phải nằm cả đêm giữa phân ngựa rõ ràng thật khó chịu.”

“Biết đâu chúng chỉ làm bẩn trong ngăn của chúng thôi,” cô nói, giọng

đầy hy vọng.

“Chẳng gì ngăn chúng làm việc của mình vào giữa đêm cả,” anh nhắm

mắt và lắc đầu.

Có cho cả triệu năm anh cũng không dám mơ có ngày mình lại tranh

luận về phân ngựa với một phụ nữ.

“Thôi, thôi” cô nói, nghi ngờ nhìn vào cái ghế. “Tôi... ờ, tôi cần thay

đồ.”

“Tôi sẽ đợi ở ngoài.” Dunford vươn thẳng lưng và đi ra khỏi phòng,

quyết định rằng anh là người cao quý, hào hiệp nhất và cũng có thể là thằng
đàn ông ngu ngốc nhất nước Anh.

Khi dựa tường ở phía ngoài cửa, anh có thể nghe thấy tiếng cô đi lại

trong phòng. Anh đã cố gắng một cách tuyệt vọng để không đoán xem
những âm thanh đó nghĩa là gì nhưng không thể. Giờ cô đang cởi cúc áo
dài... Giờ cô đang để nó trượt qua vai... Giờ cô đang...

Anh cắn môi thật mạnh, hy vọng cơn đau sẽ khiến mình suy nghĩ khác

đi. Nhưng nó không có tác dụng. Điều quái quỷ nhất là Dunford biết cô
cũng muốn anh. Ôi, không phải giống cách anh muốn cô và chắc cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.