TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 137

anh thì thào, lén lút nhìn về phía cửa sổ. “Sự tồn tại của chế độ quân chủ
phụ thuộc vào điều đó. Nếu tiết lộ, quyền lợi của chúng ta ở Ấn Độ có thể
bị lật đổ không được đề cập...”

Henry kéo mạnh mũ ra và dùng nó đánh anh. “Ngài thật bất trị,” cô làu

bàu.

“Tôi đã nghe nói là,” anh cười nói không ngại ngùng, “mình thường

hành động thiếu nghiêm túc.”

“Tôi nói này.” Cô lại chống tay lên hông và tiếp tục quan sát căn phòng.

“Ờ, Dunford, chuyện rắc rối đây. Kế hoạch của ngài là gì?”

“Kế hoạch của tôi á?”

“Ngài có một kế hoạch đấy chứ?”
“Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả.”
“Kế hoạch sắp xếp chỗ ngủ ấy,” cô kêu lên.

“Tôi không nghĩ về việc đó,” anh thú nhận.
“Gì cơ?” cô rít lên. Sau đó, khi nhận ra giọng mình thật đanh đá, cô đổi

giọng và thêm vào, “Chúng ta không thể cùng ngủ... ở đó được.” Cô chỉ
vào cái giường.

“Không,” Dunford thở dài, nghĩ rằng mình đã mệt đến tận xương, và nếu

anh không thể làm tình với cô tối nay, điều mà anh biết mình chẳng thể làm
dù có cố tình mơ về nó bao nhiêu lần đi chăng nữa trong mấy ngày vừa
qua, thì ít nhất anh cũng muốn có một đêm ngon giấc trên một tấm đệm êm.
Anh thấy một chiếc ghế bành ở góc phòng. Nó thẳng đứng, đúng là loại ghế
giúp bạn có tư thế ngồi tốt. Đến ngồi trên đó còn không thoải mái lắm, nói
gì đến nằm. Anh ngao ngán thở dài lần nữa. “Tôi nghĩ mình có thể ngủ trên
ghế.”

“Ghế á?” cô lặp lại.
Anh chỉ vào thứ đồ nội thất trong câu hỏi của cô. “Bốn chân, một chỗ để

ngồi. Nói chung, một đồ vật hữu ích trong nhà.”

“Nhưng nó... Nó đây á?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.