TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 141

Anh buộc chặt dây áo khoác quanh eo. Có lẽ anh nên mặc đồ lót, nhưng

chết tiệt, riêng cái ghế đã đủ bất tiện rồi. Anh chỉ cần đảm bảo cái áo
choàng không mở ra trong đêm thôi. Cô gái đáng thương sẽ ngất xỉu nếu
nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân mất. Chúa mới biết chuyện gì sẽ
xảy ra nếu Henry nhìn thấy một người đang trong tình trạng kích thích,
điều anh không nghi ngờ sẽ xảy ra, suốt cả đêm.

“Tôi xong rồi, cô gái tinh ranh ạ,” anh nói. “Cô ra được rồi đấy.”

Henry thò đầu ra khỏi chăn. Dunford đã chỉnh nhỏ nến, nhưng ánh trăng

xuyên qua rèm cửa mỏng, và cô có thể thấy thân hình rất to lớn, rất đàn ông
của anh đứng cạnh ghế.

Cô hít thở sâu. Cô sẽ không sao miễn là anh không mỉm cười với cô.

Còn nếu anh làm vậy, cô sẽ thua cuộc mất. Henry lờ mờ nhận ra cô có thể
không nhìn thấy anh cười trong bóng tối, nhưng nụ cười của anh gây ấn
tượng rất mạnh, cô đã bị thuyết phục rằng mình có thể cảm nhận được sức
mạnh của một người xuyên qua bức tường gạch.

Cô nằm xuống gối và nhắm mắt, cố hết sức không nghĩ đến anh.

“Chúc ngủ ngon, Hen.”
“Chúc ngủ ngon, Dun.”
Cô nghe thấy anh cười thầm khi cô rút gọn tên anh. Đứng có cười, cô cầu

nguyện. Cô không nghĩ anh làm vậy; cô chắc mình sẽ nghe thấy nó trong
giọng cười của anh, nếu môi anh mở ra nụ cười ngang tàng thực sự. Tuy
nhiên, để chắc chắn, cô hé một mắt và nhìn về phía anh.

Tất nhiên cô chẳng thể nhìn thấy biểu hiện của Dunford, nhưng nó là một

cái cớ tuyệt vời để nhìn anh. Anh đang ngồi trên ghế bành, ờ, ít ra là đang
cố gắng ngồi trên đó. Cô đã không để ý cái ghế dựng đứng đến thế nào.
Anh liên tục trở mình. Anh phải dịch chuyển vị trí đến hai chục lần trước
khi nằm yên. Henry cắn môi.

“Ngài thấy thoải mái chứ?” cô gọi.
“Ồ, cũng tạm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.