TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 143

Dunford nghĩ hai người họ đã hiểu câu nói đó theo cách khác nhau.
“Tôi sẽ nằm ở rất rất xa phía bên này,” cô bắt đầu trườn đi. “Rất xa.”

Chống lại mọi nguyên tắc, anh bắt đầu nghĩ đó cũng là một ý tưởng. Anh

ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô đã ở tít góc kia đến mức một chân cô rơi cả ra
khỏi giường.

“Ngài có thể ngủ ở phía kia,” cô nói. “Nằm ở sát mép giường nhé.”
“Henry...”

“Nếu ngài định làm gì thì làm ngay đi,” cô kéo dài giọng, “Không tôi sẽ

nghĩ lại và rút lại lời mời đấy.”

Dunford nhìn chỗ trống trên giường, rồi nhìn xuống người mình, đang có

sự cương cứng đáng kể. Rồi anh lại nhìn Henry. Không, đừng làm thế! Anh
nhanh chóng nằm vào chỗ trống trên giường. Nó thật sự thoải mái, quá
thoải mái, thực ra, nó có thể giúp anh thư giãn để cơ thể bình thường trở lại.

Anh quay lại nhìn Henry. Anh không có ý làm vậy, không muốn làm vậy,

nhưng mắt anh bị thôi thúc bởi tiếng gọi của cơ thể hơn của tâm trí. Cô
đang ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào anh. Mái tóc nâu dày và dài của cô
được tết bím đầy khiêu khích. Mắt cô... ôi, phòng quá tối để có thể thấy
chúng, nhưng Dunford có thể thề rằng anh đã thấy chúng lấp lánh dưới ánh
trăng.

“Không,” anh nói khàn khàn, “Ghế sẽ tốt hơn cảm ơn cô.”
“Nếu tôi thấy ngài không thoải mái, tôi sẽ không thể ngủ,” cô kêu lên

như một thiếu nữ đang gặp nạn.

Dunford rùng mình. Anh chưa bao giờ có thể cưỡng lại trò anh hùng. Từ

từ, anh đi về phía giường trống.

Nó có thể tệ đến thế nào nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.