TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 142

Đó là giọng nói đặc biệt, bởi không có dấu hiệu của sự mỉa mai nhưng

nó cho thấy người nói đang cố gắng để thuyết phục ai đó tin một điều rõ
ràng không có thật.

“Ồ!” Henry nói. Cô có thể làm gì được chứ? Buộc anh tội nói dối? Cô

nhìn chằm chằm lên trần nhà trong ba mươi giây rồi quyết định... sao
không chứ? “Ngài nói dối,” cô nói.

Anh thở dài. “Phải.”
Cô ngồi dậy. “Có lẽ chúng ta có thể... ờ, tôi muốn nói là... Chúng ta có

thể làm gì đó chứ.”

“Cô có gợi ý gì chăng?” giọng anh khô khốc.

“Ờ!” cô ngừng lại, “Tôi không cần tất cả những cái chăn này.”
“Ấm áp không phải vấn đề của tôi.”
“Nhưng có lẽ ngài có thể trải một tấm dưới sàn và dùng làm một tấm

nệm tạm.”

“Đừng lo về điều đó, Henry. Tôi sẽ ổn thôi.”
Lại một tình huống sai hiển nhiên nữa.
“Tôi chỉ không thể nằm đây và nhìn thấy ngài không thoải mái,” cô lo

lắng nói.

“Vậy hãy nhắm mắt lại và ngủ đi. Cô sẽ không thấy gì nữa.”
Henry nằm lại và cố gắng thêm chưa đầy một phút nữa.
“Tôi không làm được,” cô thốt lên, bật dậy lần nữa. “Tôi chỉ là không

làm được.”

“Không làm được gì, Henry?” Dunford thở dài, một tiếng thở dài đau

khổ.

“Tôi không thể nằm đây khi ngài không được thoải mái.”
“Chỗ duy nhất khiến tôi thoải mái là ở trên giường.”

Có một khoảng im lặng kéo dài. Cuối cùng thì... “Tôi có thể làm được

nếu cô muốn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.