TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 144

Chương 11

Quá tệ. Rất rất tệ. Một giờ sau Dunford vẫn không ngủ được, người anh

cứng như gỗ vì sợ mình chẳng may chạm vào cô. Hơn nữa, anh không thể
đổi tư thế nào khác ngoài nằm ngửa, bởi vừa mới xoay người anh đã ngửi
thấy mùi hương của cô trên gối.

Thật đáng nguyền rủa, sao Henry không ở yên một chỗ chứ? Có lý do

nào giải thích cho việc cô nằm ở một phía của giường và rồi dịch chuyển
tới mé kia để nhường chỗ cho anh không? Giờ thì cái gối nào cũng có mùi
của cô, giống như mùi chanh thoang thoảng lúc nào cũng tỏa ra từ khuôn
mặt cô vậy. Và cô nhóc khó ưa này cựa quậy liên tục trong khi ngủ đến nỗi
nằm ngửa anh cũng chẳng được yên.

Đừng thở bằng mũi, anh gõ nhịp đều đều. Đừng thở bằng mũi.
Cô xoay người, khẽ thở dài.
Bịt tai lại.

Miệng cô phát ra âm thanh tóp tép thật buồn cười, rồi tiếng ngáy.
Không phải cô ấy, một âm thanh vang lên trong đầu anh. Điều này có thể

xảy ra với bất kỳ người phụ nữ nào.

Ôi, bỏ đi, phần còn lại trong anh trả lời. Mày muốn Henry, mày muốn cả

tật xấu của cô ấy.

Dunford nghiến răng và lạy trời có thể ngủ được.
Anh cố cầu nguyện.
Và anh chẳng phải người mộ đạo.

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.