TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 146

Tuy nhiên sự thật này quá đau đớn. Cô biết mình chẳng thể có anh. Anh

không yêu cô, và anh cũng không định làm vậy. Anh đưa cô tới London để
có thể kiếm cho cô một mối tốt. Anh đã nói thế.

Nếu anh không tốt đẹp một cách đáng nguyền rủa đến vậy. Nếu cô có thể

ghét anh, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cô có thể muốn, quyết định và
thuyết phục anh trả tự do cho mình. Nếu anh xúc phạm cô, nỗi khao khát
của cô chắc sẽ phai nhạt dần.

Henry phát hiện ra rằng tình yêu và dục vọng, ít nhất đối với cô, đan xen

chặt chẽ với nhau. Và một phần của lý do khiến cô phát điên vì Dunford là
bởi anh quá tốt. Nếu bản chất xấu xa hơn, anh sẽ không khoác lên mình cái
trách nhiệm bảo hộ cô, sẽ không nhất quyết phải đưa cô tới London và tạo
cơ hội cho cô.

Và chắc anh sẽ không làm tất cả những việc đó bởi anh muốn cô hạnh

phúc.

Rõ ràng anh không phải mẫu đàn ông dễ ghét.

Do dự, cô đưa tay gạt một lọn tóc nâu sẫm khỏi mắt anh. Dunford lầm

bầm ngái ngủ và ngáp dài. Henry vội giật tay lại, sợ hãi nhận ra cô đã đánh
thức anh dậy. Anh lại ngáp, lần này to hơn và lười nhác mở mắt.

“Xin lỗi vì đã đánh thức ngài dậy,” cô vội nói.
“Tôi đã ngủ à?”

Cô gật đầu.
“Vậy Chúa là có thật,” anh lẩm bẩm.
“Gì cơ ạ?”

“Chỉ là một lời tạ ơn buổi sáng thôi,” anh nói khô khốc.
“Ồ!” Henry chớp mắt ngạc nhiên. “Tôi không biết ngài theo đạo đấy.”
“Tôi không theo. Đó là...,” anh ngừng lại và thở ra. “Nó nhắc nhở đàn

ông khám phá thêm về tôn giáo thôi.”

Chắc thế, cô lẩm bẩm, chẳng hiểu anh nói về chuyện gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.