TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 147

Dunford xoay lại, nằm đối diện với cô. Henry trông thật tuyệt vào buổi

sáng. Các lọn tóc đã được gỡ ra và ôm nhẹ quanh khuôn mặt cô. Ánh sáng
dịu dàng của nắng sớm mai nhuộm vàng từng sợi tóc. Anh hít sâu và rùng
mình, hài lòng với cơ thể vẫn bình thường của mình.

Tất nhiên nó không tuân lệnh rồi.

Trong khi đó, Henry, đột nhiên nhận ra quần áo của mình để ở trên ghế

phía bên kia phòng. “Tôi muốn nói,” cô ngập ngừng, “chắc hẳn thật khó
xử.”

“Cô không có ý kiến gì.”
“Tôi... ờ... tôi muốn mặc đồ, và tôi sẽ cần đứng dậy để lấy chúng.”

“Thì sao?”
“À, tôi không nghĩ ngài có thể nhìn thấy tôi trong bộ áo choàng ngủ, kể

cả khi ngài đã ngủ cùng tôi đêm qua. Ôi trời!” cô nói bằng giọng nghèn
nghẹn, “Ý tôi không phải vậy. Ý tôi là chúng ta ngủ chung một giường, tôi
nghĩ cũng tệ như nhau thôi.”

Dunford đáp lại một cách khá khó nhọc rằng câu đó không tính.

“Nói thế nào cũng được,” dẹp chuyện đó qua một bên, sự lúng túng

khiến cô không thể diễn đạt thành lời, “Tôi thực sự không thể đứng dậy lấy
quần áo, tôi không với tới áo dài. Tôi không biết nói thế nào, nhưng, có lẽ
ngài nên dậy trước, như tôi đã thấy ngài...”

“Henry?”
“Vâng.”

“Không nói nữa.”
“Ồ.”
Dunford nhắm mắt tuyệt vọng. Anh chẳng muốn gì hơn ở yên tại chỗ,

dưới tấm chăn này, cả ngày. Ờ, điều đó không đúng lắm. Những gì anh thực
sự muốn là thưởng thức cô gái trẻ đang ngồi cạnh mình, nhưng điều đó sẽ
không xảy ra, nên anh phải che giấu nó. Không may, một phần cơ thể anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.