TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 145

Henry thấy thật ấm áp. Ấm áp, mềm mại và... hài lòng. Cô đang có giấc

mơ đẹp nhất. Cô không hoàn toàn chắc điều gì đã xảy ra trong mơ, nhưng
dù có là gì đi nữa, nó cũng để lại cho cô cảm giác cực kỳ uể oải và cả thích
thú nữa. Cô cựa mình trong khi ngủ, thở dài, như ngửi thấy mùi gỗ ấm áp
và rượu mạnh.

Thật đáng yêu. Giống như Dunford vậy. Anh luôn có mùi giống gỗ ấm

và rượu mạnh, ngay cả khi anh chẳng uống một giọt nào. Thật buồn cười,
sao anh làm thế được? Thật buồn cười, sao mùi của anh lại ở trên giường
cô?

Mí mắt Henry khẽ mở.
Thật buồn cười, sao anh lại ở trên giường cô?
Cô thốt ra tiếng thở hổn hển trước khi nhớ ra mình đang trong nhà trọ

trên đường tới London, và đêm qua, cô đã làm một việc mà chẳng người
phụ nữ thanh lịch nào làm cả. Cô đã tự động chia giường với một người
đàn ông.

Henry cắn môi ngồi dậy. Trông anh có vẻ rất khó chịu. Chắc chắn đó

không phải lỗi lớn nếu anh có một đêm trằn trọc và kéo theo vài ngày đau
lưng. Không phải lỗi lớn nếu anh chạm vào cô. Quỷ thần ơi, cô nghĩ một
cách thô lỗ, anh không cần phải thế. Đàn ông có bản năng rất lớn. Thậm chí
cô còn cảm thấy hơi ấm cơ thể anh lan tỏa khắp phòng.

Mặt trời bắt đầu lên, toàn bộ căn phòng được tắm trong thứ ánh sáng

màu hồng. Henry nhìn xuống người đàn ông đang nằm bên cạnh mình. Cô
thực sự hy vọng toàn bộ trò đùa ác ý này không làm hưởng danh tiếng của
mình trước khi cô có được nó, dù chỉ là một chút, nhưng nếu có, cô nghĩ
hài hước, nó sẽ là chuyện châm biếm, coi như cô đã không làm việc gì xấu
hổ, tất nhiên, trừ việc cô muốn anh.

Giờ cô thú nhận điều đó với bản thân. Những cảm giác lạ lẫm anh gợi ra

trong cô là sự khao khát, đơn giản và dễ hiểu vậy thôi. Thậm chí nếu cô
biết mình không thể hành động theo cảm giác này, thì cũng chẳng cần phải
đánh lừa bản thân về chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.