TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 151

“Cảm ơn.” Nhận ra sự lúng túng của cô, anh thêm vào, “Tôi xin lỗi nếu

sự có mặt không đúng lúc của chúng tôi ở đây có làm phiền cô.”

“Ồ không,” cô vội đáp, “Tôi không phiền gì đâu. Chỉ là... Tôi chỉ... ờ,

ngài đã nói tôi phải nghĩ về danh tiếng và những thứ tương tự.”

“Cô nên như vậy. Tại London, tôi e là nơi đây không có cùng chuẩn mực

về sự tự do như cô thích ở Cornwall.”

“Tôi biết. Chỉ là...” May mà cô kịp dừng lại khi nhìn thấy Hastings ra

khỏi phòng. Dunford chỉ đóng hờ cửa. Khi tiếp tục, cô nói như thì thầm.
“Chỉ là tôi biết mình không nên nhìn thấy ngài khi chưa mặc sơ mi, kể cả
trông ngài khá ưa nhìn thì nó cũng khiến tôi thấy hơi kỳ lạ, và tôi không
nên khuyến khích ngài sau khi...”

“Đủ rồi,” anh lạc giọng, tay nắm lại như muốn xua đi những lời khiêu

khích ngây thơ đang nhảy múa trong miệng cô.

“Nhưng...”
“Tôi nói đủ rồi.”
Henry gật đầu và đứng sang bên để ông chủ trọ mang bữa sáng vào. Cô

và Dunford lặng lẽ quan sát khi ông ta dọn món ra bàn rồi rời khỏi phòng.
Ngay khi ngồi xuống, cô nhìn anh và nói, “Tôi nói này, Dunford, ngài có
nhận ra....”

“Henry?” anh ngắt lời, sợ rằng cô sẽ nói điều gì đó không đúng, khiến

anh mất kiểm soát.

“Vâng?”
“Ăn trứng của cô đi.”

• • •

Nhiều giờ sau họ đã đến ngoại ô London. Henry dán mắt vào cửa kính

xe, cô tỏ ra khá phấn khích. Dunford giới thiệu vài điểm, hứa rằng cô sẽ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.