TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 152

nhiều thời gian để thăm phần còn lại của thành phố. Anh sẽ đưa cô đi thăm
quan ngay khi họ thuê được người hầu hộ tống cô. Tới lúc đó, anh sẽ nhờ
một người bạn gái của mình dẫn cô đi.

Henry tỏ ra lo lắng. Bạn của Dunford chắc chắn rất tinh tế và ăn mặc hợp

thời trang nhất. Cô thì chẳng khác nào con bé nhà quê, vụng về. Cô thấy
ngộp thở khi nghĩ mình sẽ chẳng biết làm thế nào nếu gặp họ. Thề có Chúa,
cô chẳng biết nói gì.

Điều này thật buồn đối với một phụ nữ vốn tự hào về bản thân là người

luôn có sẵn nhiều lý lẽ.

Khi xe ngựa gần đến Mayfair, những ngôi nhà hiện ra ngày một rõ hơn.

Henry chỉ có thể ngậm miệng khi cô chăm chú nhìn. Cuối cùng, cô quay lại
bạn đồng hành và nói, “Làm ơn hãy nói là ngài không sống ở một trong
những biệt thự này đi.”

“Không,” anh cười.

Henry thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng cô thì có đấy.”
“Gì cơ?”

“Cô không nghĩ mình có thể sống cùng nhà với tôi, phải không?”
“Tôi đã không nghĩ đến điều đó.”
“Tôi chắc cô có thể ở cùng với một vài người bạn của tôi. Tôi sẽ mời cô

tạt vào nhà tôi để chờ, trong khi tôi sắp xếp chỗ ở cho cô.”

Henry thấy mình chẳng khác gì đống hành lý. “Tôi sẽ không bị áp đặt thế

chứ?”

“Ở một trong những ngôi nhà này?” Anh nhướng mày và vẫy tay chỉ vào

một trong những biệt thự sang trọng kia. “Cô có thể đi hàng tuần mà không
ai nhận ra sự vắng mặt của mình đâu.”

“Hay đấy,” cô lẩm bẩm.

Dunford bật cười. “Đừng lo, Hen. Tôi không để cô ở với một kẻ hay gây

gổ khốn khổ hay một kẻ ngốc già nua đâu. Tôi hứa cô sẽ hạnh phúc với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.