TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 162

“Thế tôi không làm thế được à?” Belle hỏi, ánh cười nhảy múa trong đôi

mắt xanh nhạt của cô.

“Ồ không, cô quá tốt mà.”

“Thế tôi không tốt à?” Caroline trêu chọc.
Henry hé môi, ngậm lại, rồi lại mới nói tiếp, “Tôi tin tôi đã tự mua dây

buộc mình rồi.”

“Điều ràng buộc đó là gì?”

Trái tim Henry chao đảo khi nghe tiếng nói quen thuộc đó. Dunford đã

đứng ở cửa, trông thật đẹp trai và hấp dẫn trong chiếc quần ống chẽn màu
da bò cùng áo khoác màu xanh. “Tôi nghĩ mình nên ghé qua để kiểm tra
những tiến bộ của Henry,” anh nói.

“Cô ấy đang làm rất tốt,” Caroline trả lời. “Và chúng tôi rất mừng vì có

cô ấy ở đây. Hàng năm nay tôi không được cười nhiều như thế.”

Henry cười thách thức. “Tôi cũng rất thú vị.”

John và ngài bá tước cùng ho, có lẽ để giấu tiếng cười.
Nhưng Dunford không quan tâm đến việc che giấu điều đó. “Tôi tự hỏi,

không biết cô có muốn đi dạo chiều nay không?”

Mắt Henry sáng lên. “Ôi, tôi thích điều đó hơn hết thảy” Rồi cô lại huých

tay Belle lần nữa và nói, “Cô nghe thấy không? Tôi biết dùng từ ‘hơn hết
thảy’ nhé. Cụm từ đó thật ngốc, nhưng tôi nghĩ cuối cùng thì mình cũng bắt
đầu nói giống một cô gái mới lớn.”

Lần này thì không ai có thể nhịn cười được nữa.
“Tuyệt,” Dunford đáp. “Tôi sẽ đến đón cô lúc hai giờ.” Anh gật đầu với

ông bà bá tước, nói rằng mình sẽ tự ra ngoài.

“Tôi cũng phải đi bây giờ,” John nói. “Sáng nay tôi còn nhiều việc lắm.”

Anh hôn lên trán vợ và theo Dunford ra cửa.

Belle và Henry xin phép dừng bữa rồi vào phòng vẽ để lên kế hoạch về

các việc cần làm cho đến bữa trưa.

Henry không chỉ vui mừng về kế hoạch này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.