TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 163

“Sao cô lại thích chồng tôi?” Belle hỏi khi họ đã ngồi xuống.
“Ngài ấy rất đáng yêu, Belle. Ngài ấy rõ ràng là một người đàn ông vô

cùng tốt bụng và hoàn hảo. Tôi có thể thấy điều đó trong mắt ngài ấy. Cô
thật may mắn khi có ngài ấy.”

Belle mỉm cười và thậm chí hơi đỏ mặt. “Tôi biết.”
Henry cười. “Và ngài ấy cũng khá đẹp trai nữa. Kiểu đi khập khiễng

cũng rất hấp dẫn.”

“Tôi cũng luôn nghĩ thế. Anh ấy từng tự ti khủng khiếp về điều đó,

nhưng giờ tôi nghĩ anh ấy không để ý nữa.”

“Ngài ấy bị thương trong chiến tranh à?”
Belle gật đầu, giọng cô trầm xuống. “Đúng thế. Anh ấy đã rất may mắn

vì vẫn giữ được đôi chân.”

Cả hai cùng im lặng trong chốc lát, và rồi Henry chợt nói, “Ngài ấy

khiến tôi liên tưởng một chút tới Dunford.”

“Dunford ư?” Belle chớp mắt ngạc nhiên. “Thật chứ? Cô nghĩ thế thật

à?”

“Đúng vậy. Cùng màu mắt và tóc, mặc dù có lẽ tóc Dunford dày hơn một

tí.

Và tôi nghĩ vai ngài ấy rộng hơn đôi chút.”

“Thật ư?” Belle nghiêng về trước một cách thích thú.
“Ừm. Và ngài ấy rất đẹp trai, tất nhiên rồi.”
“Dunford? Hay chồng tôi?”

“Cả hai,” Henry vội nói. “Nhưng...,” giọng cô kéo dài lúc nhận ra mình

thật quá thô lỗ khi nói Dunford hiển nhiên đẹp trai hơn.

Tất nhiên, Belle biết chồng mình ưa nhìn hơn, nhưng chẳng có gì trên

đời này khiến cô hài lòng hơn nếu nghe thấy Henry không đồng ý với điều
đó. Cô cười và tạo ra âm thanh khe khẽ, tinh tế để khuyến khích Henry nói
tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.