TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 166

“Cô sẽ phải quen với điều đó.” Anh ngừng lại. “Cô thực sự thích ở

London chứ?”

Henry nghĩ trước khi trả lời, “Ngài đúng về việc kết bạn. Tôi ngưỡng mộ

Belle. Và ông bà Worth là những người tốt nhất. Tôi nghĩ bản thân không
biết mình đã bỏ lỡ điều gì nếu tiếp tục bị cách ly ở điền trang Stannage.”

“Tốt,” anh đáp lại, vỗ vào bàn tay đeo găng của cô.
“Nhưng tôi rất nhớ Cornwall,” cô nói với vẻ tiếc nuối. “Nhất là không

khí trong lành và những cánh đồng xanh.”

“Cả Rufus nữa,” anh trêu đùa.

“Cả Rufus nữa.”
“Nhưng cô có mừng vì đã đến đây không?” Dunford dừng bước. Anh

không nhận ra điều đó, nhưng anh đang nín thở điều này rất quan trọng với
anh nếu cô khẳng định nó.

“Có,” cô chậm rãi đáp lời. “Có, tôi nghĩ vậy.”

Anh cười nhẹ nhàng. “Cô chỉ nghĩ vậy thôi sao?”
“Xin lỗi, Dunford.”
“Về cái gì cơ, Hen?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt nhiều ẩn ý.

“Nếu tôi tự ý làm điều gì thì sao? Nếu tôi làm gì quá giới hạn mà không

biết thì sao?”

“Cô sẽ không làm vậy đâu, Hen.”
“Ôi, nhưng tôi có thể. Nói thì dễ lắm.”

“Hen, Caroline và Belle nói cô đã tiến bộ rất nhiều. Họ rất hiểu biết về

xã hội. Nếu họ nói cô đã sẵn sàng để ra mắt mọi người, tôi cá với cô, tức là
cô đã sẵn sàng.”

“Họ dạy tôi rất nhiều Dunford. Tôi biết điều đó. Nhưng tôi cũng biết họ

không thể dạy tôi mọi thứ chỉ trong vài tuần. Lỡ như tôi làm gì đó sai...,”
giọng cô chùng xuống, đôi mắt màu xám bạc mở to và ánh lên vẻ lo âu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.