TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 171

“Các cô đã bàn tán về tôi.”
“Không hẳn. Tôi không thể giúp nếu hành vi của ngài khiến ngài luôn là

chủ điểm của các cuộc nói chuyện.”

“Xin lỗi cô nói gì cơ?” anh lạnh lùng nói.
“Phụ nữ lao vào ngài, nghe nói thế. Tôi tự hỏi sao ngài không cưới một

trong số họ?”

“Đó không phải điều cô cần quan tâm, cưng ạ.”

“A, nhưng tôi không thể tập trung khi suy nghĩ của mình đang lang thang

đâu đó.”

“Đừng bao giờ để một người đàn ông gọi cô là cưng,” anh ra lệnh.
Cô mất mấy giây mới hiểu anh đã phá vỡ vai diễn. “Chỉ riêng ngài thôi,

Dunford,” cô xoa dịu.

Làm cách nào mà cô khiến anh cảm thấy mình giống một ông già yếu ớt,

bệnh tật như thế. “Tôi chỉ nguy hiểm như phần còn lại của họ thôi,” anh nói
bằng giọng cứng rắn.

“Với tôi ư? Nhưng ngài là người giám hộ của tôi mà.”
Nếu không phải họ đang đứng giữa công viên công cộng thì anh đã tóm

lấy cô và chỉ cho cô thấy anh nguy hiểm thế nào. Thật tuyệt khi cô có thể
kích thích anh đến vậy. Trong một thoáng Dunford đã phải cố để là một
người giám hộ khôn ngoan nhưng nghiêm khắc, và tiếp theo anh phải cố
kiềm chế bản thân để không vật Henry ngã xuống.

“Tốt thôi,” Henry nói, thận trọng đánh giá thái độ cứng rắn của anh.
“Thế này thì sao. Là, thưa ngài, ngài không nên gọi tôi là cưng. Chúng ta

chỉ mới bắt đầu, nhưng nếu ngài muốn giữ lại một người hâm mộ, tôi mạnh
mẽ yêu cầu ngài đừng đùa cợt nữa.”

Henry cảm thấy ấm lòng bởi những lưu ý về quyền sở hữu mà cô cảm

nhận được từ giọng anh. “Nhưng nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ không còn là
một người hâm mộ ngài nữa, và tôi phải làm gì nếu một quý ông không chú
ý đến lời cảnh cáo của mình?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.