TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 172

“Khi đó cô nên chạy về phía đối diện. Thật nhanh.”
“Nhưng chỉ để mục đích tranh luận thôi nhé, hãy nói tôi đang bị dồn vào

thế bí. Hoặc có thể tôi đang ở giữa một căn phòng rộng và không muốn
diễn cảnh đó. Nếu ngài đang tán tỉnh một quý cô trẻ và cô ấy vừa nói với
ngài đừng gọi cô ấy là cưng, ngài sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ chiều lòng cô ấy và chúc cô ấy có một tối vui vẻ,” anh nói cứng

nhắc.

“Ngài sẽ không làm thế!” Henry tố cáo với một nụ cười tươi. “Ngài là kẻ

phóng đãng kinh khủng, Dunford. Belle nói với tôi thế.”

“Belle nói nhiều quá đấy,” anh lẩm bẩm.

“Cô ấy đã cảnh báo tôi về các quý ông mà tôi cần phải cảnh giác. Và...,”

cô nói, nhún vai một cách tế nhị, “Khi cô ấy nêu tên của những kẻ phóng
đãng, ngài đứng gần như đầu bảng.”

“Cô ấy tốt quá đấy.”
“Tất nhiên, ngài là người giám hộ của tôi,” cô nói vẻ suy tư. “Và như thế

tức là, chỉ cần bị nhìn thấy đi cùng ngài thôi thì danh tiếng của tôi mất chắc
rồi. Điều này hẳn là may mắn, bởi tôi rất thích căn hộ của ngài.”

“Tôi phải nói điều này, Henry,” Dunford vừa nói vừa cố tình đi chậm lại

ngang cô, “cô không cần phải luyện tập quá nhiều cho việc tán tỉnh đâu.”

Cô cười rạng rỡ. “Tôi sẽ coi đó là lời khen từ ngài. Tôi biết ngài là bậc

thầy của nghệ thuật quyến rũ.”

Lời cô nói khiến anh thực sự khó chịu.

“Nhưng tôi nghĩ ngài đang quá lạc quan đấy. Tôi thực sự cần luyện tập

thêm chút nữa. Để tôi có thể tự tin đối mặt với cả đống lần đầu tiên của
mình,” cô giải thích, vẻ mặt nghiêm túc khác thường. “Có lẽ tôi phải tranh
thủ với em trai Belle. Anh ấy sắp kết thúc khóa học ở Oxford rồi và sẽ sớm
quay về London.”

Trong suy nghĩ của Dunford thì em trai Belle, Ned vẫn chỉ là đứa trẻ con,

nhưng đứa trẻ đó đang làm rất tốt trên con đường trở thành kẻ phóng đãng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.