TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 207

Dunford đẩy ghế ra sau và đứng dậy, ấn phiếu tiền của những người chơi

khác vào túi một cách cẩu thả. “Thật vậy,” anh dài giọng khi trở ra cửa dẫn
vào phòng khiêu vũ. “Đêm may mắn nhất đời tôi.”

Henry quyết định sẽ chinh phục ít nhất ba trái tim trước khi ra về, và cô

dễ dàng đạt được thành công. Dường như quá dễ, cô tự hỏi tại sao mình
chưa từng nhận ra đàn ông thật dễ điều khiển.

Phần lớn đàn ông là thế. Những người cô không muốn.
Cô đã để cho Tử tước Haverley xoay tròn trên sàn khiêu vũ khi bản thân

đang thăm dò Dunford. Trái tim và cả bước chân cô cùng lỡ một nhịp trước
khi cô có thể nhận ra mình đang rất giận anh.

Nhưng mỗi khi Haverley giúp cô xoay tròn theo điệu nhảy, Dunford vẫn

ở đó, nghiêng người uể oải vào cột nhà với hai tay khoanh lại. Những biểu
hiện trên khuôn mặt anh khiến những người dự tiệc chẳng dại gì đến gần
bắt chuyện.

Trông anh thật tinh tế trong bộ đồ màu đen, vô cùng kiêu ngạo và cực kỳ

nam tính.

Mắt anh đang dõi theo cô, cái nhìn lơ đãng bao trùm khiến Henry thấy

ớn lạnh sống lưng.

Điệu nhảy kết thúc, Henry nhún người chào.

Haverley cúi đầu nói, “Tôi đưa cô lại chỗ người giám hộ của cô nhé? Tôi

vừa thấy ngài ấy ở kia.”

Henry nghĩ cả nghìn điều để nói, cô đã có bạn nhảy khác và anh đang ở

phía bên kia của căn phòng, cô khát và muốn uống một cốc nước chanh, cô
cần nói chuyện với Belle, nhưng rốt cuộc cô chỉ gật đầu, dường như chẳng
còn năng lượng để nói nữa.

“Anh đây rồi, Dunford,” Haverley nói với một nụ cười chất phác khi anh

giữ Henry bên cạnh. “Hoặc có lẽ giờ tôi nên gọi là ngài Stannage. Tôi được
biết anh vừa mới thừa kế một tước hiệu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.