TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 209

Tất nhiên đó là một sai lầm, cũng như bất kỳ tiếp xúc nào với cô hôm

nay đều là sai lầm, chắc chắn chỉ dẫn tới khát khao dữ dội và cháy bỏng mà
thôi.

Và khát khao này đang chuyển từ cơ thể sang tâm hồn anh.

Những cảm giác về cô quá nhiều đến mức không thể cưỡng lại. Bản

waltz cho phép anh lại gần cô đủ để ngửi thấy hương chanh làm anh phát
điên, anh cố hít hà hương thơm đó như thể nó sẽ cứu vớt đời mình.

Anh đến để chăm lo cho Henry. Giờ anh đã nhận ra điều đó. Anh muốn

có cô trong tay tại những sự kiện, không phải xù lông lên với những công
tử bột đủ điều kiện, những người lịch thiệp và những người Corinh ở
London. Anh muốn nắm tay cô lang thang trên những cánh đồng của điền
trang Stannage. Anh muốn cúi xuống, ngay bây giờ, và hôn Henry cho tới
khi ham muốn khiến cô mất hết mọi cảm giác.

Nhưng cô không chỉ muốn có mình anh. Anh nên bắt cóc Henry trước

khi giới thiệu cô ấy với cả đám người, để rồi giờ cô đã biết cảm giác của
thành công ngoài xã hội và đang thưởng thức hương vị của chiến thắng.
Đàn ông đổ xô đến bên cạnh, và cô bắt đầu nhận ra mình có nhiều lựa chọn
để lấy chồng. Và, Dunford dứt khoát nghĩ, anh có tất cả ngoại trừ lời hứa để
cô có thể chọn một trong số đó. Anh phải để Henry có niềm vui được tán
dương với cả tá những kẻ nịnh đầm trước khi tự mình thực hiện bất kỳ cố
gắng thực sự nào với cô.

Anh nhắm mắt lại, đau lòng. Anh thường không từ chối bản thân điều gì,

ít ra thì chẳng có thứ gì anh thực sự muốn cả. Và giờ, anh thực sự muốn
Henry.

Cô đang nhìn theo những cảm xúc trên gương mặt anh, ngày càng sợ hãi

theo từng giây. Trông anh giận dữ, như thể giữ cô trong tay là một việc
khủng khiếp. Niềm tự hào của cô đau nhói, cô cố lấy hết dũng cảm nói,
“Ngài biết đấy, tôi hiểu nó là gì.”

Anh chợt mở mắt. “Cái gì là gì cơ?”

“Đấy. Cách ngài đối xử với tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.