TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 214

“Tôi đã thấy phản ứng tương tự thế khắp London rồi,” cô bối rối lắc đầu.

“Tôi đoán ngài ấy không giống với những gì mọi người vẫn nghĩ về một
người giám hộ.”

“Đó cũng là một cách để giải thích.”

“Tôi nghe nói ngài ấy cực kỳ phóng đãng.”
“Đó là một cách khác để mô tả.”
Cô cúi người về phía trước, đôi mắt bạc hấp háy tinh nghịch. “Belle nói

với tôi, anh đang cố để trở thành như ngài ấy.”

“Belle nói nhiều quá đấy.”
“Vui thật ngài ấy cũng nói y như thế.”
“Ít nhất thì nó cũng không khiến tôi ngạc nhiên.”

“Anh biết tôi nghĩ gì không, Ned? Tôi có thể gọi anh là Ned chứ?”
Môi anh giật giật. “Tất nhiên rồi.”
Cô lắc đầu. “Tôi không nghĩ anh sẽ có thể từ bỏ hành vi phóng túng.”

“Thật chứ?” anh dài giọng.
“Đúng thế. Anh đang cố hết sức, tôi có thể thấy. Và anh nói ‘thật chứ’

bằng giọng lịch sự, khiêm nhường và buồn chán mà ai cũng biết của một kẻ
phóng đãng.”

“Tôi vui vì thấy lối sống của mình hợp với tiêu chuẩn của cô.”

“Ồ nhưng anh không thể đâu.”
Ned bắt đầu tự hỏi không biết sao mình có thể nhịn cười được? “Thật

chứ?” anh dài giọng lần nữa, bằng cùng một giọng như lần trước.

Henry phì cười. “Rất tốt, thưa đức ngài, nhưng ngài có muốn biết tại sao

tôi không nghĩ ngài có thể trở thành một kẻ phóng đãng đích thực không?”

Ned chống khuỷu tay xuống bàn và nghiêng người về phía trước. “Cô

thấy tôi đang đợi trong tuyệt vọng chứ.”

“Anh quá dễ thương!” cô vừa nói vừa khoát tay.
Anh ngồi lại. “Đó có phải một lời khen không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.