TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 215

“Chắc thế.”
Mắt Ned hấp háy. “Tôi không thể diễn tả lòng biết ơn sâu sắc của mình.”

“Thành thực mà nói, tôi tin chúng ta đã nói tôi thường khá thẳng thắn.”
“Ồ, thực thế.”
Cô nhìn anh mơ hồ khó chịu. “Thành thật mà nói, tôi đang bắt đầu tìm

kiếm một người mặc đồ đen đứng đắn được đánh giá cao. Tối qua tôi đã
gặp vài người, và tôi nghĩ mình sẽ phải xoay xở để không nhận ra họ hôm
nay, nếu họ gọi tôi.”

“Tôi chắc họ sẽ bị nghiền nát.”
Henry lờ đi. “Tôi sẽ cố gắng tìm một người đàn ông tốt.”
“Khi đó tôi có thể đứng đầu trong danh sách của cô chứ?” Ned ngạc

nhiên khi phát hiện ra mình nói vậy.

Henry thờ ơ nhấm nháp tách trà của mình. “Chúng ta không hợp.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì, thưa đức ngài, ngài không muốn trở nên dễ thương đâu. Ngài

cần thời gian để vượt qua ảo tưởng về sự phóng đãng.”

Lần này Ned bật cười. Khá chân thành. Cuối cùng khi anh ngồi xuống,

anh nói, “Dunford của cô là một kẻ khá phóng túng, và ngài ấy cũng khá
đẹp. Có hơi độc đoán, nhưng dù sao vẫn dễ thương.”

Gương mặt Henry hóa đá. “Trước hết, ngài ấy không phải Dunford ‘của

tôi’. Và quan trọng hơn, ngài ấy chẳng dễ thương chút nào.”

Ned lập tức ngồi thẳng dậy. Anh không nghĩ mình đã từng gặp người nào

lại không thích Dunford. Chính vì thế mà Dunford mới thành công với tư
cách một kẻ phóng túng.

Dunford hoàn toàn quyến rũ, ngoại trừ lúc bị ai cố tình chọc giận, và khi

đó thì thật khủng khiếp.

Ned nhìn Henry và tự hỏi có phải cô đã khiến Dunford thực sự tức giận

hay không. Anh cược là cô đã làm thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.