TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 217

“Sao không? Sao cô không chọn người hầu đi cùng và gặp tôi ở phòng

nghỉ trong mười lăm phút nữa?”

“Sẽ cố xong trong mười phút.”

Ned vui vẻ chào cô.
Henry chạy vội lên cầu thang. Sau cùng thì có lẽ chuyến đi tới London sẽ

không hoàn toàn là một thảm họa.

• • •

Cách đó nửa dặm, Dunford đang nằm trên giường, cảm thấy nôn nao

kinh khủng. Anh vẫn mặc bộ đồ tối qua, khiến người hầu của anh quá sức
ngạc nhiên. Anh hầu như không uống gì ở buổi khiêu vũ và về nhà trong
trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Sau đó, anh đã uống gần hết một chai
whiskey, hy vọng rượu có thể xóa bỏ buổi tối đó ra khỏi trí nhớ của mình.

Nhưng nó không có tác dụng.

Thay vào đó, anh bốc mùi như một quán rượu, cảm giác như có cả đội kỵ

binh của toàn nước Anh đang phi nước kiệu trong đầu, còn ga trải giường
trở thành một mớ hỗn độn, do anh không chịu tháo giầy tối qua.

Tất cả chỉ vì một người phụ nữ.
Dunford rùng mình. Anh chưa từng nghĩ mình lại ở trong tình trạng tồi tệ

thế. Ôi, anh đã từng nhìn thấy bạn mình bị đốn ngã, từng người một, trở
nên mê muội với cái mà họ gọi là hôn nhân, mọi sự kinh tởm trong tình yêu
với vợ hoặc chồng họ. Đúng là điên, thực sự thế, chẳng ai cưới vì yêu cả,
không ai hết.

Trừ những người bạn của anh.
Nó khiến anh tự hỏi. Sao không phải là mình? Sao anh không thể ổn định

với một người mà mình thực sự quan tâm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.