TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 216

“Nói xem, Henry, chiều nay cô có bận không?”
“Tôi cho rằng mình nên ở nhà để nhận các cuộc gọi.”

“Không cần thiết. Họ sẽ muốn cô hơn nếu họ nghĩ cô không sẵn sàng.”
Cô đảo mắt. “Nếu tôi có thể tìm được một người đàn ông tốt, tôi sẽ

không phải chơi các trò này nữa.”

“Có thể thế. Có thể không. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được, vì tôi

không nghĩ có người đàn ông tốt như cô mong muốn trên đời.”

Ngoại trừ Dunford, Henry buồn rầu nghĩ. Trước khi anh trở nên quá tàn

nhẫn. Cô nhớ anh lúc ở cửa hàng quần áo tại Truro. Đừng xấu hổ như thế,
cô gái tinh ranh... Vì lẽ quái gì tôi lại cười? Làm sao tôi có thể đưa cho em
gái tôi bộ váy này khi mà nó hợp với cô đến vậy?
Nhưng anh không có em
gái. Anh đưa cô tới cửa hàng quần áo chỉ để giúp cô đẹp hơn. Tất cả những
gì anh muốn là giúp cô tự tin hơn.

Cô lắc đầu. Cô sẽ không bao giờ hiểu được anh.
“Henry?”

Cô chớp mắt. “Gì vậy? Ôi, tôi xin lỗi, Ned. Tôi nghĩ mình hơi lơ đãng.”
“Cô có muốn đi tham quan không? Tôi nghĩ chúng ta có thể làm một

vòng qua các cửa hàng, mua một hai món đồ mỹ ký.”

Cô chăm chú nhìn nét mặt Ned. Anh đang cười toe toét như trẻ con, đôi

mắt sáng lên mong chờ. Ned thích cô. Anh muốn ở cùng cô. Sao Dunford
lại không? Không, không được nghĩ về người đàn ông đó nữa. Không thể
chỉ vì bị một người từ chối mà nghĩ rằng không có ai thương cô. Ned thích
cô. Cô đang ngồi đây ăn sáng, là chính mình và Ned thích cô như vậy. Và
trước đó vào tối qua, Billington cũng thích cô, Belle chắc cũng vậy, bố mẹ
cô ấy cũng thế.

“Henry?”
“Ned,” cô nói dứt khoát, “Tôi rất thích có một ngày dạo chơi với anh.

Chúng ta đi ngay nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.