TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 218

Và rồi Henry từ đâu rơi xuống đời anh. Ánh nhìn của đôi mắt bạc đó, và

anh nên biết mình chẳng thể chống đỡ nổi.

Ồ, có thể không, anh sửa lại. Anh chưa bị lú lẫn đến mức không thể thừa

nhận nó không phải tình yêu từ ánh nhìn đầu tiên. Chắc chắn những cảm
xúc này không tồn tại, cho đến khi có sự cố với cái chuồng lợn. Có lẽ nó
bắt đầu ở Truro, khi anh mua tặng Henry bộ váy màu vàng. Có lẽ đó là lúc
nó bắt đầu.

Anh thở dài. Quái quỷ, thế thì có nghĩa gì chứ?
Anh đứng dậy, đi đến chiếc ghế bên cửa sổ, nhìn vu vơ vào những người

đang đi lại qua phố Half Moon. Anh định làm cái quái gì bây giờ? Henry
ghét anh. Nếu không chơi cái trò anh hùng đáng nguyền rủa thì anh đã cưới
cô đến mấy lần rồi. Nhưng không, anh phải đưa cô tới London, phải để cô
được gặp gỡ cả đám quý ông đầy đủ điều kiện trước khi cô có bất kỳ quyết
định nào. Anh phải đẩy cô đi càng xa càng tốt, tất cả chỉ vì anh sợ mình
không thể buông tay, từ bỏ cô.

Anh chỉ nên chiếm đoạt và kéo Henry đến trước bàn thờ Chúa trước khi

cô ấy có cơ hội nghĩ kỹ. Đấy mới là việc một anh hùng thực sự phải làm.

Dunford đột ngột đứng dậy. Anh có thể giành lại cô. Anh chỉ phải ngừng

hành động như một tên khốn ghen tuông và lại bắt đầu trở nên đáng yêu với
cô. Anh có thể làm thế.

Hay anh không thể?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.