TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 220

“Rất vui được gặp lại khi cậu vừa trở về từ trường đại học, Ned,” anh nói

mà không thèm liếc nhìn chàng trai trẻ.

“Tôi vừa mới kết bạn với Henry,” Ned nghiêng đầu lịch sự nói.

“Tôi thật không thể bày tỏ lòng cảm kích vì sự giúp đỡ của cậu,”

Dunford trả lời, “nhưng chúng không còn cần thiết nữa.”

“Tôi nghĩ chúng cần đấy,” Henry cắt ngang.
Dunford bắn một cái nhìn chết người về phía Ned. “Tôi nghĩ mình cần

thảo luận một chút với người được tôi bảo trợ.”

“Ở giữa đường thế này ư?” Ned hỏi, mắt mở to vẻ chế giễu. “Chắc ngài

muốn tôi đưa cô ấy về nhà. Sau đó ngài có thể nói chuyện thoải mái với cô
ấy trong phòng khách của chúng tôi, với trà và...”

“Edward,” giọng Dunford như thép được bọc nhung.
“Vâng?”

“Cậu có nhớ lần cuối chúng ta đạt được mục đích không?”
“À, nhưng giờ tôi lớn hơn và khôn ngoan hơn rồi.”
“Nhưng vẫn chưa đủ lớn và khôn ngoan bằng tôi đâu.”

“À, nhưng trong khi anh dần tiến tới tuổi già ốm yếu thì tôi vẫn trẻ và

khỏe.”

“Đó là một trò chơi à?” Henry hỏi.
“Trật tự đi,” Dunford cộc lốc. “Đấy không phải chuyện cô nên quan

tâm.”

“Thật sao?” Không thể tin nổi sự kích động của Dunford cũng như sự

đào tẩu đột ngột của Ned về phe những người đàn ông ngu ngốc, thiển cận
và kiêu ngạo, cô phẩy tay rồi bỏ đi. Hai người bọn họ có khi sẽ không nhận
ra sự vắng mặt của cô đến khi cô đã đi được nửa đường xuống phố với nỗi
ám ảnh trông họ chẳng khác gì hai con gà trống choai mất.

Cô đã nhầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.