TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 221

Cô mới chỉ đi được ba bước thì một bàn tay rắn chắc đã vòng qua eo cô

và kéo cô lại.

“Cô,” Dunford lạnh lùng nói, “Không đi đâu hết.” Anh quay sang nhìn

Ned. “Còn cậu. Tự biến đi, Edward.”

Ned nhìn Henry như muốn nói chỉ cần cô nói một câu thì anh ta sẽ đưa

cô về ngay lập tức. Cô tự hỏi không biết anh ta có thể đánh nhau tay đôi với
Dunford được không, mặc dù khả năng hòa là có thể. Nhưng chắc Dunford
sẽ không muốn gây nên cảnh tượng đó giữa phố Bond. Đừng thất vọng, cô
nói với anh vậy.

“Cô có tin không, Henry?” anh hạ thấp giọng hỏi.
Cô gật đầu nhát gừng.

Anh nghiêng về phía trước. “Tôi đang giận dữ, Henry.”
Mắt cô mở to khi nhớ lại những gì anh đã nói ở điền trang Stannage.

Đừng mắc sai lầm khiến tôi giận dữ, Henry.

Giờ ngài không giận chứ?

Tin tôi đi, khi tôi giận dữ cô sẽ biết.
“Ừm, Ned,” cô vội nói, “có lẽ ngài nên đi thì tốt hơn.”
“Cô chắc chứ?”

“Không cần phải chơi trò hiệp sĩ trong bộ giáp đẫm máu,” Dunford nói

cộc lốc.

“Ngài nên đi đi,” Henry nói. “Tôi không sao.”
Trông Ned chẳng có vẻ gì là tin điều đó, nhưng anh ta tôn trọng mong

muốn của cô và miễn cưỡng bước đi.

“Điều đó có nghĩa là gì?” Henry chất vấn, quay lại phía Dunford. “Ngài

thật quá thô lỗ, và...”

“Suỵt!” anh nói, nhìn ngó xung quanh. “Chúng ta sẽ gây chú ý nếu

không cư xử cẩn trọng đấy.”

“Ngài vừa nói không quan tâm nếu gây chú ý mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.