TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 223

Không, anh ấy chắc chẳng say mê gì mình, và thế tức là cô không nên

vui thích với chuyện Dunford muốn ở một mình với cô. Anh ấy có vẻ đang
lên kế hoạch để chỉnh đốn hành vi được coi là tai tiếng của cô đêm qua
thôi. Nói thật là Henry chẳng nghĩ mình cư xử sai ở chỗ nào, nhưng
Dunford chắc chắn nghĩ cô đã làm gì đó sai, và không nghi ngờ gì nữa, anh
muốn nói cho cô chính xác tại sao.

Đó chính là nỗi sợ hãi cô mang theo khi đến nhà anh, và nó càng ngày

càng lớn hơn chỉ sau vài phút, khi cô đi xuống đường dẫn đến cỗ xe.
Dunford giúp cô lên xe, và khi cô đã ngồi vào chỗ, cô nghe thấy anh nói
với người đánh xe, “Đi đâu cũng được. Tôi sẽ gọi khi chúng tôi muốn
xuống quảng trường Grosvenor để đưa quý cô đây về.”

Henry lỉnh xa hơn vào góc, tự nguyền rủa vì sự hèn nhát của mình.

Không phải cô sợ chỉ vì bị trách mắng, thật ra, cô sợ tình bạn sắp mất. Mối
liên hệ mà họ đã có ở điền trang Stannage giờ thật mỏng manh, và cô có
cảm giác nó sẽ bị cắt đứt hoàn toàn vào chiều nay.

Dunford vào xe và ngồi đối diện với cô. Anh nói thẳng không rào đón,

“Tôi đã đặc biệt nhấn mạnh cô phải tránh xa Ned Blydon rồi.”

“Tôi đã chọn không nghe theo lời khuyên của ngài. Ned là một người tốt.

Đẹp trai, cá tính, một người bảo vệ hoàn hảo.”

“Đó chính là lý do tại sao tôi muốn cô tránh xa anh ta.”
“Có phải ngài đang nói với tôi,” cô hỏi, ánh mắt chuyển sang đanh thép,

“rằng tôi không được kết bạn?”

“Tôi đang nói với cô,” anh nhấn mạnh, “rằng cô không phù hợp với

những người trẻ tuổi đã dùng cả năm để cố trở thành kẻ phóng đãng tồi tệ
nhất.”

“Nói cách khác, tôi không nên kết bạn với những người gần như chứ

không phải hoàn toàn tồi tệ như ngài.”

Vành tai anh đỏ ửng. “Tôi là gì, hay đúng hơn cô nghĩ tôi là gì, chẳng

liên quan. Tôi không phải cái đám đang tán tỉnh cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.