TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 224

“Không,” cô nói, không thể giữ nổi thoáng buồn trong giọng nói, “Ngài

không phải họ.”

Có lẽ đó là điều giả dối nhất trong giọng nói của Henry, có lẽ nó đơn

giản chỉ là thực tế không có chút hạnh phúc nào ánh lên trong mắt cô,
nhưng Dunford đột nhiên muốn được nghiêng người và kéo cô vào lòng.
Chẳng phải để hôn, chỉ đơn thuần là sự thoải mái. Tuy nhiên, anh đã không
nghĩ đến việc cô sẽ hoan nghênh khúc dạo đầu này. Cuối cùng, anh hít sâu
và nói, “Tôi không cố ý hành động như một kẻ mọi rợ lúc chiều nay.”

Cô chớp mắt. “Tôi... à...”
“Tôi biết. Chẳng có gì nhiều để nói có thể là câu trả lời thích hợp.”
“Không,” cô sửng sốt nói. “Không phải thế.”

“Chỉ là tôi đã nhấn mạnh khi nhắc cô tránh xa khỏi Ned, có vẻ cô đang

chinh phục cậu ta như cách cô đã làm với Billington và Haverley. Và tất
nhiên cả Tarryton nữa,” anh gay gắt hơn. “Đáng lẽ tôi phải nhận ra ngài ấy
định nói gì khi tra hỏi tôi về cô ở bàn đánh bạc.”

Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh. “Tôi còn chẳng biết Tarryton là

ai nữa.”

“Giờ chúng ta có thể chắc chắn cô đã thành công,” anh nói với một nụ

cười mỉa mai. “Chỉ những người đặc biệt lắm mới không biết ai là người
cầu hôn họ.”

Henry nghiêng người chút xíu về phía trước, nhăn trán và mắt lộ vẻ lúng

túng.

Anh không hiểu hành động của cô có ý gì, thế nên anh cũng nghiêng

người về phía trước và nói, “Đúng không?”

“Ngài đang ghen,” cô nói, không tin nói giọng mình lại thì thầm đến vậy.

Dunford biết đó là sự thật, nhưng một phần nhỏ trong anh, phần rất kiêu

hãnh và nam tính trong tâm hồn, lại ngần ngại trước lời buộc tội của cô,
anh nói, “Đừng tự tâng bốc mình như thế, Henry, tôi....”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.