TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 226

“Ôi, Dunford,” cô khẽ nói, đặt tay lên tay anh. Anh nắm lấy tay cô như

kẻ đói khát. “Em sẽ không an toàn khi ở với tôi,” anh nói giọng khàn khàn.
“Giờ em cũng không an toàn khi ở với tôi.”

“Em nghĩ mình không sao,” cô thì thầm, tay còn lại siết lấy tay anh. “Em

biết mình sẽ không sao.”

“Hen, tôi hứa với em... Chết tiệt, tôi hứa với em.”
Cô liếm môi. “Em không muốn gặp những người đàn ông khác. Em

không muốn nhảy với họ, và em không cần hoa của họ.”

“Hen, em không biết mình đang nói gì đâu. Tôi không công bằng. Em

cần có cơ hội...”

“Dunford,” cô ngắt lời, siết chặt tay anh. “Không phải lúc nào cũng cần

hôn cả mớ ếch mới nhận ra hoàng tử của mình nếu ta đã tìm ra.”

Dunford nhìn cô chằm chằm, như thể cô là một kho báu vô giá, không

thể tin nổi những cảm xúc đang sáng lên trong mắt cô. Chúng bao bọc, sưởi
ấm anh, khiến anh cảm thấy mình có thể chinh phục cả thế giới. Anh đặt
hai ngón tay dưới cằm cô, nghiêng mặt cô về phía mình. “Ôi, Hen,” anh
nói, giọng trở nên thật kỳ lạ. “Tôi đúng là một kẻ ngốc.”

“Không, ngài không ngốc,” cô vội nói, thể hiện rõ phản xạ trung thành.

“Ờ, có lẽ cũng có một chút,” cô sửa lại.

“Nhưng chỉ một chút thôi.”
Anh có thể cảm thấy cơ thể mình đang run lên vì muốn cười. “Chẳng

nghi ngờ gì về việc tôi cần em đến mức nào? Em luôn biết khi nào tôi cần
phải bình tĩnh lại.” Anh hôn nhẹ lên môi cô. “Khi nào tôi cần tâng bốc và
ngợi khen.” Môi anh lại chạm vào môi cô lần nữa. “Và khi nào tôi cần
chạm vào em...”

“Giống như bây giờ sao?” cô hỏi, giọng run run.

“Đặc biệt là bây giờ.” Anh lại hôn cô, lần này mãnh liệt hơn một chút để

xóa sạch mọi nghi ngờ khỏi tâm trí cô. Henry choàng tay quanh cổ anh và
kéo mình gần anh hơn, thể hiện sự đồng ý với một nụ hôn sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.