TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 222

“Tôi không nói là không quan tâm. Tôi chỉ muốn nói tôi sẵn sàng khiến

ai đó nhận được những gì mình muốn.” Anh nắm tay cô.

“Đi nào, Hen. Chúng ta cần nói chuyện.”

“Nhưng cô hầu của tôi...”
“Cô ấy đâu?”
“Đằng kia.” Cô chỉ một người phụ nữ đang đứng cách đó vài bước.

Dunford đi tới nói gì đó với cô hầu và cô ta sốt sắng bỏ chạy.

“Ngài đã nói gì với cô ấy vậy?” Henry hỏi.
“Chỉ nói tôi là người giám hộ của cô và cô sẽ an toàn khi đi với tôi.”
“Tôi nghi ngờ điều đó,” cô lẩm bẩm.

Dunford nghiêng người tỏ vẻ đồng ý với cô, cảm thấy muốn kéo cô đến

nhà mình phát điên, lôi cô lên cầu thang, và làm những việc tồi tệ với cô.
Nhưng anh giữ im lặng, một phần bởi anh không quan tâm tới việc làm cô
sợ, và một phần bởi anh nhận ra suy nghĩ của mình giống một quyển tiểu
thuyết xấu xa và anh không muốn lời nói của mình cũng vậy.

“Chúng ta đi đâu đây?” cô hỏi.
“Đi xe ngựa nhé.”

“Đi xe ngựa sao?” cô lo lắng nhắc lại, liếc tìm một cỗ xe.
Anh bắt đầu đi, khéo léo đưa Henry theo đến độ cô còn không nhận ra

mình đang bị kéo đi. “Chúng ta sẽ đến nhà tôi đã, sau đó sẽ dùng một trong
những cỗ xe của tôi và đi vòng quanh London, bởi chỉ có chỗ đó chúng ta
mới có thể đi riêng mà không phá hỏng danh tiếng của cô.”

Trong chốc lát Henry quên mất anh đã hạ nhục cô đêm hôm trước. Cô

thậm chí còn quên rằng mình đã giận anh đến mức nào, phấn khích với sự
sắp đặt để được ở riêng với anh.

Nhưng sau đó cô nhớ lại. Chúa lòng lành, Henry, mày nghĩ như thế nghĩa

là gì? Không phải là lời nói của anh chỉ trích cô mà chính là giọng điệu và
nét mặt anh.

Cô cắn môi lo lắng khi bước vội để theo kịp sải chân anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.