TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 239

“Không,” Emma trầm ngâm. “Không phải thế. Thật nực cười. Tôi nghĩ

nó có ý nghĩa gì đó. Nhưng dù sao, tôi cũng vui vì cô đã nói thẳng. Tôi
chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn với những kẻ miệng lưỡi.”

“Tôi cũng vậy, thưa phu nhân.”

“Ôi, làm ơn gọi tôi là Emma. Tôi chẳng có tước hiệu gì cho đến tận năm

ngoái, và tôi vẫn không phải dùng cả đám người hầu mỗi khi đi bộ. Nếu
bạn bè không dùng tên tôi nữa, tôi sẽ chết vì quá nhiều thủ tục.”

“Tôi sẽ rất vinh hạnh được là một trong số những người bạn của cô,

Emma.”

“Và tôi cũng thế. Nào, cô phải nói tôi biết. Dunford đã cầu hôn thế nào.

Tôi nghĩ là theo cách bình thường chứ.”

Henry cảm thấy mặt mình nóng dần lên. “Tôi không chắc. Có thể nói anh

ấy chưa thực sự hỏi...”

“Anh ấy vẫn chưa hỏi cô sao?” Emma thốt lên. “Đúng là kẻ bất hạnh.”
“Giờ có thể thấy ở đây,” Henry bắt đầu, cảm thấy cần phải bảo vệ anh dù

cô không cần thiết phải làm thế.

“Không ngỏ lời là ý gì chứ,” Emma nói nhanh. “Ít ra cũng không tấn

công mạnh thôi chứ. Tôi hy vọng anh ấy đã làm thế, vậy thì chúng tôi sẽ
giả mù nếu hai người muốn tự do. Anh ấy nói với chúng tôi là hai người đã
đính hôn, cô biết không.”

“Anh ấy nói thế sao?” Henry nghi ngờ nói. “Thế là tốt phải không?”
“Đàn ông ấy mà,” Emma thì thầm, “luôn nghĩ phụ nữ sẽ cưới họ mà

không buồn hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không. Tôi nghĩ anh ấy cũng vậy
thôi.”

“Có nghĩa là tôi nên nghĩ anh ấy sẽ hỏi tôi,” Henry mơ màng nói. “Và tôi

chẳng thể làm gì khác ngoài việc hạnh phúc vì tôi cũng muốn cưới anh ấy.”

“Tất nhiên rồi. Ai chẳng muốn cưới Dunford.”
“Gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.