TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 243

Anh đau vì nghĩ đến cô mỗi phút trong ngày và chẳng muốn gì hơn là có
thể cho Henry thấy tình yêu sâu sắc anh dành cho cô bằng tay và môi mình.

Vậy đó là tình yêu. Anh gần như bật cười thành tiếng ngay tại bàn ăn.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi các nhà thơ lại đề cao nó đến vậy.

“Dunford?”
Anh chớp mắt và nhìn lên. Alex hình như đang cố hỏi anh câu gì đó. “Gì

vậy?”

“Tôi hỏi,” Alex lặp lại, “có phải Henry đã cho cậu những lý do tương tự

để báo động trong vài tuần qua?”

“Nếu cậu không tính cuộc phiêu lưu tiếp theo của cô ấy với tổ ong ở điền

trang Stannage, sau đó cô ấy trở thành linh hồn của phẩm hạnh và sự đúng
mực.”

“Thật chứ?” Emma hỏi. “Cô đã làm gì?”
“Ồ, chẳng có gì,” Henry đáp, không dám liếc Dunford. “Tất cả những gì

tôi đã làm là tiến tới và kéo ra một ít sáp ong.”

“Những gì em làm,” anh nói một cách nghiêm khắc, “là suýt khiến mình

bị đốt bởi hàng trăm con côn trùng giận dữ.”

“Cô đã thực sự đặt tay vào trong một tổ ong ư?” Emma nghiêng người về

phía trước với vẻ thích thú. “Tôi cũng muốn biết cách làm thế nào đấy.”

“Tôi sẽ mắc nợ cô suốt đời,” Alex xen vào, hướng lời nói về phía Henry,

“nếu cô cố gắng không bao giờ dạy vợ tôi điều đó.”

“Nó đâu có nguy hiểm,” Henry nói nhanh. “Dunford thích phóng đại thế

thôi.”

“Anh ấy làm vậy ư?” Alex nhướng mày hỏi.
“Anh ấy rất lo lắng,” cô nói với anh, rồi quay lại phía Emma như để giải

thích. “Anh ấy đã rất lo lắng.”

“Lo lắng ư?” Emma lặp lại.
“Dunford á?” Alex hỏi gần như đồng thời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.