TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 250

Henry không biết rằng nụ hôn đã khiến anh rung động không kém gì

mình, và cô làm đúng theo lời anh. Mắt cô nhìn theo hướng chỉ của tay anh,
và hỏi, “Trên giường ư?”

“Không, ý tôi là...,” anh hắng giọng. “Làm ơn đừng ngồi lên giường.”

“Được thôi,” cô chậm rãi nói, đi đến một chiếc ghế thẳng sọc xanh trắng.
Dunford đi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, cố để cơ thể có thời gian dịu

lại. Giờ anh đang thực sự ở đây, trong phòng Henry vào lúc nửa đêm, anh
không chắc mình thực sự khôn ngoan khi vạch ra kế hoạch này. Thực tế,
anh đã bị thuyết phục không làm vậy. Lúc đầu anh lên kế hoạch đưa Henry
ra ngoài đi picnic vào hôm sau và ngỏ lời với cô. Nhưng trong bữa tối, đột
nhiên anh cảm thấy tình cảm của mình đã vượt quá mong đợi. Anh yêu cô.

Không, anh không chỉ yêu cô. Anh cần cô. Anh cần cô như cần thức ăn

và nước uống, như những bông hoa ở điền trang Stannage cần ánh mặt trời.

Dunford cười gượng gạo. Anh cần cô như cô cần điền trang Stannage.

Anh nhớ lại buổi sáng trong phòng ăn ở Cornwall, cô nhìn chằm chằm ra
ngoài cửa sổ với niềm vui tinh khôi. Anh tưởng tượng chắc mặt mình mỗi
khi nhìn ngắm cô cũng như vậy.

Và trong khi anh ngồi ở phòng ăn chính của Westonbirt, với một miếng

măng tây treo trên dĩa, bỗng nhiên anh cảm thấy mình buộc phải nói với cô
điều này ngay trong đêm.

Cảm giác này mạnh đến độ thật đau đớn khi phải giữ nó trong lòng. Một

cuộc hẹn bí mật có vẻ là lựa chọn duy nhất.

Anh phải nói với Henry, anh yêu cô biết chừng nào, và có Chúa chứng

giám, anh sẽ không rời căn phòng này chừng nào cô chưa nói với anh
những lời tương tự.

“Henry,” anh quay người lại. Cô đang ngồi thẳng trên ghế. Anh hắng

giọng và lặp lại, “Henry.”

“Vâng?”

“Có lẽ tôi không nên đến đây đêm nay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.